Archivum Honkai: Star Rail

(Phần 1)

...

Hỡi Tư Mệnh Đế Cung, tôi sẽ nói hết với ngài.

Yufei luôn cười nhạo tôi giống trẻ con vì đã nói với ngài trong nhật ký. Nhưng thứ nhất, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn. Thứ hai, tôi tin là ngài cũng có thể nhìn thấy.

Ngài luôn có thể nhìn thấy mọi thứ ngài muốn thấy. Người như tôi vốn không nên được sinh ra. Giờ lại sống một cuộc sống sung túc, mà còn có được một người bạn như Yufei. Tôi luôn biết ơn ân sủng của ngài.

Vì vậy, tôi hy vọng những gì tôi làm gần đây sẽ không xúc phạm đến quyền lực tối cao của ngài... Đây không phải là sự bất mãn với thế giới Xianzhou mà ngài đã che chở, tôi chỉ muốn được nhìn thấy thế giới thực và màu sắc thực.

Lúc nhỏ đi học, khi những đứa trẻ đó bắt nạt tôi vì tôi mù, tôi luôn tin chắc rằng đây là sự rèn luyện của Tư Mệnh Đế Cung dành cho tôi. Sau đó vào Học Cung, khi tôi phải tiêu tốn nhiều sức lực hơn người bình thường để theo kịp lớp học, tôi cũng tin chắc vào điều này.

Như để thưởng cho sự bền bỉ của tôi, ngài đã cho tôi làm quen với Yufei. Khi tôi bảy tuổi, Yufei đã giúp tôi thoát khỏi những đứa trẻ xấu bắt nạt tôi, từ đó, cô ấy đã trở thành người bạn thân nhất của tôi.

Yufei đã bảo vệ tôi khỏi bị bắt nạt và giúp tôi không bỏ dở việc học. Vào kỳ nghỉ, cô ấy thường đưa tôi đi thăm sông núi trong các động tiên với các hệ sinh thái khác nhau, kể cho tôi nghe những cảnh đẹp một cách sống động. Giọng cô ấy thật hay, như dòng suối mát chảy qua đầu ngón tay.

Theo lý mà nói, tôi không nên có chút bất mãn nào với cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng... con người là động vật thị giác, phân biệt mọi thứ trên thế giới bằng ánh sáng và màu sắc. Tôi không biết câu "hoàng hôn cuối rừng nhuộm đỏ bầu trời, giống như một đám cháy lớn" mà Yufei đã nói là cảnh tượng như thế nào... Thậm chí còn không biết Yufei trông như thế nào. Tôi chạm vào, tôi tưởng tượng, nhưng thật khó để thực sự dựng nên một bức tranh hoàn chỉnh.

Vì vậy, với sự hỗ trợ của Yufei, tôi quyết định tìm cách khôi phục lại ánh sáng cho mình.

Nhờ Đế Cung ban phúc, tôi là Đan Sĩ giỏi nhất Sở Đan Đỉnh, và Yufei là thầy thuốc giỏi nhất Sở Đan Đỉnh. Có lẽ chúng tôi thực sự có thể tìm ra cách để giúp người khiếm khuyết bẩm sinh thoát khỏi nỗi khổ vĩnh hằng này.

...

Mấy ngày gần đây, tôi và Yufei đã thử rất nhiều phương án, nhưng không thuận lợi cho lắm.

Thứ nhất, thử tạo mắt giả theo cách không xâm lấn. Trên thực tế, cánh tay máy của tôi được thực hiện bằng cách phẫu thuật này, hiện tại nó không khác gì người thường.

Về lý thuyết, thực sự có thể giúp một số người khiếm thị theo cách không xâm lấn. Nhưng đối với người có thần kinh thị giác phát triển không đầy đủ như tôi, "không xâm lấn" quả thực hơi khó thực hiện.

Thứ hai, thử dùng nguyên lý "Ảo Cảnh Bươm Bướm" để nhìn mọi thứ. Bản chất của Ảo Cảnh Bươm Bướm nằm ở việc dùng pheromone của người Hồ Ly để tạo ra những ảo giác có thể kiểm soát được. Chúng tôi đoán có thể sử dụng nó để bỏ qua bộ thu tín hiệu quang học "mắt" và truyền trực tiếp hình ảnh đến não.

Xét về mặt kết luận, nó quả thực có thể làm được. Nhưng những tín hiệu đó không tạo thành những "hình vẽ" có ý nghĩa trong não tôi. Có thể nói, nó giúp tôi lần đầu tiên được "nhìn thấy" màu sắc và hình khối, nhưng tôi thực sự không phân biệt được đâu là "màu đỏ" và đâu là "hình tròn".

Chúng tôi suy đoán rằng đó là do Ảo Cảnh Bươm Bướm cần dựa vào các giác quan của người trải nghiệm để tạo hình ảnh. Vì vậy, trước những giác quan mà tôi chưa từng trải qua, pheromone của người Hồ Ly chẳng làm gì được.

Thật kỳ lạ, nó giúp tôi nhìn thấy được nhiều "màu sắc" như vậy mà tôi lại không sao nhớ được cảm giác đó.

Thứ ba, sử dụng các giác quan khác để tạo sự "bù trừ cảm giác". Đây là ý tưởng của Yufei, một phần mở rộng của "mắt giả không xâm lấn"... chuyển tín hiệu thị giác thành tín hiệu thính giác, xúc giác, vị giác và khứu giác, dùng các giác quan khác để tạo ra một tập hợp "thị giác" mới.

Chúng tôi đã tạo ra một cỗ máy nguyên mẫu, nhưng vấn đề lớn nhất là rất khó giảm trọng lượng. Tổng số cảm biến đó nặng gấp ba tôi. Thật khó để đi lại với chúng trên lưng chứ chưa nói đến việc kiểm tra chúng.

Nhưng chúng tôi đã làm rất nhiều thử nghiệm. Kết luận là bộ công cụ này rõ ràng là phù hợp hơn cho các Tộc Đoản Sinh. Vì bộ não của Tộc Đoản Sinh dẻo dai hơn, "sự bù trừ cảm giác" có thể dẫn đến cảm giác đồng cảm... cảm giác mà một giác quan kích hoạt một giác quan khác. Sau khi sử dụng thiết bị này một thời gian dài, họ thực sự có thể "nếm", "nghe" hoặc "ngửi" những màu sắc, hình dạng và khoảng cách đó.

Nhưng đối với Tộc Trường Sinh với bộ não kém dẻo dai hơn (như tôi), những giác quan này không thể hợp nhất thành một giác quan mới. Phải thừa nhận là bây giờ khi nếm thử vị cay, tôi biết khối thử nghiệm có màu xanh lam. Nếu bạn ngửi thấy hơi thở lạnh một lần nữa, bạn sẽ biết rằng đó là hình nón. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự "nhìn thấy" chúng, càng không biết "màu xanh lam" là gì.

Mặc dù bộ thiết bị này phù hợp hơn với Tộc Đoản Sinh, nhưng Tộc Đoản Sinh có thể trực tiếp sử dụng các bộ phận giả theo dạng xâm lấn để giải quyết hầu hết các vấn đề và không cần đến thứ phức tạp này.

Những thí nghiệm này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và năng lượng của Yufei và tôi, nhưng cuối cùng hầu như chẳng thu được gì. Thậm chí rất khó để nói liệu các thí nghiệm của chúng tôi có giúp ích cho các học giả tương lai hay không.

Rất thất vọng, rất bất lực và rất có lỗi với Yufei.

...

Nói chuyện với tiến sĩ Egan của Hội Trí Thức, ông ấy đã đưa ra một giải pháp khá kỳ quặc. Tiến sĩ Egan gọi đó là "liệu pháp chủ nghĩa hủy bỏ."

"Chủ nghĩa hủy bỏ" là một tư tưởng triết học rất cổ xưa, cho rằng tất cả cảm xúc của con người đều bắt nguồn từ hormone và tín hiệu điện. Ý của tiến sĩ Egan là: Nếu không thể loại bỏ nguồn gốc nỗi khổ của người bị khiếm khuyết bẩm sinh, thì hãy loại bỏ chính nỗi khổ đó.

Chỉ cần dùng máy bơm thuốc để tiêm các loại thuốc cụ thể vào cơ thể tại một thời điểm cụ thể, có thể khiến mọi người không quan tâm đến những thiếu sót về thể chất của mình. Tôi sẽ trở nên "không muốn nhìn" thế giới chút nào, và sẽ không cảm thấy có điều gì sai trái với mình bây giờ.

Tuy nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đây có thể là một con đường khả thi.

Tiếc là, kết quả thử nghiệm cho thấy, con đường này cũng không khả thi với Tộc Trường Sinh.

Các chỉ số nội tiết tố khác nhau trong người Tộc Trường Sinh duy trì sự cân bằng nghiêm ngặt, bất kỳ nỗ lực nào can thiệp vào hệ thống này bằng ngoại lực cũng sẽ gây ra phản ứng mạnh.

Tôi đã trải qua cảm giác "không quan tâm" trong khoảng một giờ, sau đó thì suýt chết vì cơn bão miễn dịch.

...

Đã thực hiện rất nhiều thử nghiệm nhưng không có bất kỳ tiến triển nào, rất thất vọng.

Nhưng ít nhất, tôi muốn được một lần nhìn thấy Yufei. Vì vậy tôi giấu Yufei (cô ấy đương nhiên sẽ không đồng ý với một điều nực cười này), và nhờ Tiến sĩ Egan lắp một đôi mắt giả cho tôi.

Cuối cùng tôi đã nhìn thấy chính mình lần đầu tiên, và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Yufei. Mái tóc ngắn màu đen của cô ấy óng ả như lụa. Làn da trắng trông giống món đồ sứ đẹp nhất của Zhuming. Đôi mắt đen như ngọc bích đó đỏ ngầu vì mệt mỏi và buồn bã, giọt lệ rơi không ngừng.

Cô ấy nhìn vào đôi mắt mới của tôi và hỏi: "Dan Shu, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Tất nhiên tôi biết, điều này có nghĩa là đôi mắt sẽ dần dần bị đào thải, và tôi sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau đớn trong quá trình này. Trong lịch sử, một số người vì nỗi đau này mà đã rơi vào Xác Nhập Ma.

Sau đó tôi sẽ quay trở lại bóng tối, mất tất cả những gì tôi đã đạt được trong một thời gian ngắn ngủi.

Tôi nói với Yufei: "Chúng ta hãy đi xem những phong cảnh đó. Những phong cảnh mà cô đã nói với tôi trước đây."

Mười ngày sau, chúng tôi tựa vai nhau, nhìn hoàng hôn nhân tạo dần khuất phía bên kia khoảng trời giả tạo của động tiên. Phản ứng đào thải ngày càng mạnh mẽ, nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên, dường như sẽ bớt đau đớn hơn.

Mặt trời lặn nhuộm đỏ bầu trời cuối rừng cây, bỗng như một đám cháy lớn.

Đêm đó, tôi gào lên trong lệ máu và trở về với bóng tối.