Archivum Honkai: Star Rail

Chương cuối Bên Ngoài Bầu Trời Đoạn 1

Nối tiếp đoạn trên: Trong câu chuyện này, Artem và Dalmir cùng cưỡi "Đại Bác" của thế giới cũ, du hành vào không gian sâu thẳm với can đảm không bao giờ quay trở về.

...

Tác động của Đại Bác Núi Lửa không nằm trong phạm vi xem xét ban đầu khi thiết kế thiết bị bay.

[Đại Bác] lập tức đạt tốc độ đáng kinh ngạc ngay sau khi bắn ra, khiến tất cả mọi người có mặt ở bãi bắn đều toát mồ hôi hột... Như vậy có ổn thật không? Bên trong [Đại Bác] cũng không thoải mái hơn: Artem và Dalmir giống như đang chịu trọng lực gấp hàng chục lần, như sắp bị nghiền nát.

Trong khoảnh khắc đó, Artem đã mất đi ý thức, tâm tư thậm chí còn xuất hiện kết nối với lúc gặp nạn ở Cánh Đồng Tuyết. Nhưng trạng thái này không kéo dài... Anh tỉnh lại bằng nghị lực và tinh thần đáng kinh ngạc. Sau khi trải qua thử thách sinh tử trong chớp mắt, Artem ngay lập tức nhận ra vai trò của bộ giới hạn giảm xóc trong thiết bị bay: Nếu không có nó, mình đã chết thật rồi.

Tuy nhiên, Dalmir lại không được thoải mái như vậy. Anh trợn tròn mắt, miệng há ra, bọt màu trắng chảy ra từ khóe miệng. Rốt cuộc Dalmir đã hôn mê, hay anh đã không qua khỏi? Artem đã gọi vài lần qua bộ đàm, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Bên trong cửa sổ của [Đại Bác] không chỉ có thể nhìn thấy rõ bầu trời đang tiếp cận phía trên kia, mà còn nhìn rõ được mặt đất ở xa bên dưới.

Tình cảnh tuyệt vọng trồi lên từ mặt đất giống như một bức tranh cuộn tròn đang hiện ra nhanh chóng trước mắt Artem. Khung cảnh quen thuộc đang không ngừng thu nhỏ lại và không ngừng trở nên xa lạ. Các con số trên bảng đo cũng liên tục được tạo mới, lần sau phô trương hơn lần trước, không hề có ý định dừng lại.

Bất chấp đủ loại dấu hiệu chứng tỏ sự thật đơn giản này, khả năng lý giải của Artem vẫn chậm một nhịp... Họ đang rời khỏi bề mặt hành tinh với tốc độ cao.

... Đã cách mặt 5000 mét.

Artem vẫn có thể nhìn thấy các tòa kiến trúc của Vương Quốc Dung Nham: Tiêu biểu nhất là Đại Bác Núi Lửa chính đã bắn ra "Đại Bác".

Vụ sập đá do núi lửa chính bắn gây ra đã biến thành màn khói cuồn cuộn. Ở độ cao này, Giun Dung Nham cũng biến thành nhỏ xíu khó tìm. Dung nham trên sườn núi cũng đã biến thành những sợi tơ nhện, màu sắc vốn dĩ bỏng mắt cũng dịu đi rất nhiều.

Không khí trộn với tro núi lửa đang di chuyển nhanh, cảnh vật trên mặt đất cũng dần dần mờ đi.

... Đã cách mặt đất 10000 mét.

Artem đã nhìn thấy rõ Đồng Xuân.

Ở độ cao 10000 mét, Artem miễn cưỡng nhìn về thế giới trên lưng con quái vật khổng lồ. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể nhìn rõ trọn vẹn mặt mũi của con quái vật khổng lồ đó... Không hổ danh là quái vật khổng lồ! Con đường dài đã từng đi qua, nay đã nằm gọn trong tầm mắt. Một hương vị khó tả nảy sinh một cách tự nhiên.

Thuận theo con đường lúc đi đến, tầm mắt của Artem băng qua những ngọn núi tuyết và đến với gió tuyết. Thủ Đô Băng Giá đang nằm trong những đám mây bay và tuyết chảy xiết... Anh đã hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ những đường nét của thành phố.

Anna từng nói: Sau mỗi chuyến phiêu lưu dài, cô luôn cùng cha mình ra ngoài câu cá để thư giãn. Còn sau khi kết thúc hành trình dài đăng đẵng này, rốt cuộc cô ấy sẽ nghỉ ngơi như thế nào đây...

Những đám mây mỏng bắt đầu cản trở tầm nhìn. Những tâm tư muốn lẩn trốn đã quay trở lại... "Đại Bác" đã bay ra ngoài được bao lâu rồi...

... Họ vẫn tiếp tục leo lên cao, bước vào trong đêm tối.

Belobog thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt đất tối tăm.

Mặc dù nhà nhà lên đèn cũng trông có vẻ to bằng đồng xu, nhưng Artem hiểu đó chắc chắn là Belobog. Khí hậu cao không tương thích với cái lạnh khắc nghiệt xung quanh, điều này càng nhìn thấy rõ ràng hơn từ trên các đám mây... Chính sự ấm áp này đã hỗ trợ Belobog hoạt động hơn trăm năm, nhưng cũng chính sự ấm áp này đã ngăn cản con dân của họ bước ra bên ngoài.

Belobog rất nhỏ bé trên hành tinh, giống như một hạt đậu trên đĩa ăn bữa tối. Artem cũng từng nghĩ rằng Belobog và gió tuyết xung quanh là tất cả thế giới... Ngẫm lại, đó chẳng qua là không muốn thừa nhận sự hạn hẹp của chính mình.

Ở một độ cao như thế này, bất cứ ai cũng đều hiểu được sự hạn hẹp này, đúng là nực cười.

... Đã cách mặt đất 100 kilomet.

Artem đã nhìn thấy rõ các đường cong của hành tinh.

Những cực quang khổng lồ bắt đầu xuất hiện, những dải băng rực rỡ nhẹ nhàng bao phủ bề mặt hành tinh. Artem đã từng đứng trên mặt đất của Belobog, từng ngước lên nhìn những tấm màn mơ mộng bay phấp phới trên bầu trời. Và bây giờ, cực quang đang ở ngay bên dưới anh.

Và ngay lúc này, những tiếng ồn ào vang lên trong bộ đàm...

"...A, Artem! Chúng ta! Aaaaaaaaaaa! Lên đến trời rồi... Aaaaaaaaa... Haaaaaaaaaa..."

Là tiếng hét muộn màng của Dalmir.

Artem cảm thấy dở khóc dở cười.

...

... Đã cách mặt đất khoảng 400 kilomet. Artem đã nhìn thấy "Bên Ngoài Bầu Trời".

Đó là một không gian hình trụ khổng lồ, đang xoay chầm chậm. Artem đã từng nghe kể về khoa học viễn tưởng như thế này, lợi dụng lực ly tâm khi quay để mô phỏng trải nghiệm trọng lực... Và một khi lý thuyết mơ hồ trở thành hiện thực trước mắt, sự phấn khích khó tả sắp bùng phát.

Không biết người ở thế giới cũ rốt cuộc cảm thấy thế nào khi nhìn thấy [Đại Bác] này... Hoảng sợ? Ngạc nhiên? Liệu có bị xem là kẻ xâm lược rồi phản công không?

Artem nghe thấy tiếng nhạc cài sẵn đang phát nhẹ nhàng bên trong "Đại Bác". Tiếng trống và tiếng guitar réo rắt và thoải mái, như một món quà trước khi kết thúc hành trình:

"Đài phát thanh vũ trụ xa xôi đang gọi"

"Đài phát thanh vũ trụ xa xôi đang gọi"

...

Cùng với việc "Đại Bác" ngày càng tiến gần hơn, các chi tiết bên trong của "Bên Ngoài Bầu Trời" cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Nếu mở rộng phía trong của hình trụ ra, thì "Bên Ngoài Bầu Trời" sẽ là một khu vực hình vuông rộng lớn. Điểm đầu và điểm cuối của các cạnh đối diện của khu vực hình vuông nối với nhau sẽ tạo thành hình trụ. Đúng ở vị trí bất kỳ và ngước nhìn lên, đều sẽ thấy được những con đường treo ngược.

Trên đường phố, các loại kiến trúc vi phạm nguyên tắc vật lý thông thường nối tiếp san sát nhau; Người khổng lồ cơ khí kết hợp tự do các module kiến trúc giống như đang chơi ghép gỗ; Các dãy phố được quy hoạch gọn gàng đang thay đổi vị trí liên tục. Artem nghĩ, cả "thành phố" dường như đang thở và rung động, giống như một khối rubik không ngừng quay, không ngừng phát triển... Nó đang bộc lộ lý trí mạnh mẽ. Giống như một tác phẩm nghệ thuật đã bị vứt bỏ từ lâu nhưng vẫn đẹp không tì vết... "Bên Ngoài Bầu Trời" trôi nổi cô đơn như vậy, chờ đợi ánh mắt ngưỡng mộ của loài người.

Như thể đã cảm nhận được sự tồn tại của "Đại Bác", vật khổng lồ bật ra giá đỡ với tỷ lệ tương tự đáng kinh ngạc, giống như một người khổng lồ đang vươn tay với một con côn trùng đang bay. Trái tim của Artem cứ thắt lại theo nhịp của chiế giá đỡ đang duỗi về phía họ, sợ rằng hành trình của mình sẽ tan tành trong một vụ va chạm tàn khốc vào giây phút cuối cùng.

Song, cuộc hạ cánh thất bại trong tưởng tượng đã không xảy ra. Giá đỡ nhẹ nhàng giữ chặt "Đại Bác" trong cơn rung nhẹ, hướng dẫn nó từ từ tiến vào đường băng của Bên Ngoài Bầu Trời.

Còn bên trong bộ đàm, tiếng nhạc nhẹ nhàng vẫn tiếp tục...

...

"Tôi đã đặt chân lên bậc thang của những vì sao"

"Đi dạo qua các hành lang đầy tranh trên bầu trời"

"Dải ngân hà sẽ mất ngủ đêm nay"

...