Cleo, xin gửi lời chào qua thư:
Đầu tiên tôi xin được làm rõ, Kẻ hèn mọn này chủ động từ bỏ mọi quyền lợi về thù lao bản thảo có được khi gửi bài viết này tới Học Sĩ Cleo.
Được rồi, cậu cứ coi đây là lời phàn nàn của một lão hồ đồ hòng giải tỏa nỗi niềm thất bại. Trước khi hoàn thành, cậu đã hỏi đi hỏi lại ta, rằng tại sao đến độ tuổi này rồi còn muốn tiếp nhận nhiệm vụ đến "Luofu" công tác này, ta khi ấy... Rất xin lỗi, ta không nhớ rõ khi ấy đã nói như thế nào nữa. Nhưng ta nghĩ ta vẫn phải trả lời cậu một cách trịnh trọng một chút.
Ta biết, Hội Trí Thức phái chúng ta đến đây, là để giao lưu những vấn đề học thuật có thể trục lợi được, chứ không phải để nghe những nội dung lặp đi lặp lại về phong cảnh Xianzhou được viết trong báo cáo. Nhưng trong vấn đề mấu chốt là "Trường Sinh" này, ta cũng giống với những người đi trước của chúng ta, đến nay thứ duy nhất chúng ta gặt hái được cũng chỉ là nhìn ngắm phong cảnh.
Ta đến "Luofu" cũng sắp được tròn
Sau tất cả những hoạt động chẳng chút ý nghĩa gì kia, chắc ta cũng giống như những người tiền nhiệm thất bại trước đó, đặt ra câu hỏi cực kỳ quan trọng kia: "Có cách nào không, để lão già với xương cốt rệu rã, trí nhớ suy kém, da dẻ nhăn nheo như một tấm ga giường cũ kỹ này có thể trở về với trạng thái của thời trai trẻ, giúp ta thoải mái sống thêm cả nghìn năm, giống như người Xianzhou của các bạn?"
Ta không có hỏi, thật vậy đấy, Cleo, một chữ thôi ta cũng không nói ra. Đây chính là lý do tại sao ta còn có thể ngồi ở đây vừa uống trà, vừa viết ra những lời phàn nàn này.
Tất cả những giống loài có trí tuệ trên toàn vũ trụ đều muốn sống thêm, giữ được tuổi xuân. Chúng ta vừa đau khổ tột cùng với nỗi khổ đau của sinh mạng; vừa tự vấn tự ngẫm, nếu cơ hội đến chúng ta nhất định phải sống lâu hơn một chút.
Nhưng nếu không nhờ cậy vào khoa học công nghệ, đa số những giống loài linh trưởng có trí tuệ đều già đi, và chết theo lẽ tự nhiên trong khoảng thời gian ngắn ngủi một trăm năm. Ngoài một số giống loài thiểu số được gọi tên là "Tộc Trường Sinh".
Được một vị Aeon nhất thời hứng thú ban phúc (thường là Yaoshi), một số giống loài linh trưởng có trí tuệ đã vượt lên trên giới hạn cái chết mà xác thịt phàm trần đã định. Họ sở hữu tuổi thọ lâu dài, sinh sản nhiều trở thành tai họa. Điều đáng sợ hơn là, việc bành trướng, tư tưởng xâm lược của bọn chúng đã trở thành cố hữu, tùy tiện tấn công cướp bóc tài nguyên từ các thế giới khác, thậm chí làm thay đổi môi trường ở nơi bị xâm chiếm. Chắc hẳn cậu cũng rất quen thuộc với giống loài này rồi, "Dân Trù Phú".
Về vấn đề Dân Trù Phú, những công trình nghiên cứu của Hội Trí Thức về nó không phải ít (theo ta được biết, một trong số đó không có chút tính nhân đạo nào, đương nhiên việc nói chuyện nhân đạo với Dân Trù Phú, có lẽ là ta đã nghĩ quá lên). Kết luận của các Học Sĩ là giống nhau, phương pháp kéo dài tuổi thọ của "Dân Trù Phú" có quan hệ mật thiết với đặc trưng bộ gien của họ: nuốt chửng đồng loại, nạp huyết dịch của dị thú vào, trở thành tổ của loài sinh vật sống bầy đàn, hoặc cũng có thể dựa vào phương thức ngủ đông và thay vảy để phục hồi cơ thể... Đại đa số Dân Trù Phú trong khi dễ dàng có được sự trường sinh bất diệt, luôn đi kèm việc mất đi lý trí, có hình dạng của loài ác thú (cho dù loài Hổ Răng Kiếm có thể du hành giữa các hành tinh, nỗi khiếp sợ mà chúng gây ra cũng không thể nào bì được với Dân Trù Phú). Cho dù Hội Trí Thức có tìm ra bí mật trong đó, cũng không có cách nào đem nó ra thương mại hóa. Người có tiền về căn bản sẽ không trả giá cho liệu pháp trường sinh mà mất đi nhân tính đâu!
Cuối cùng, Hội Trí Thức đưa tầm mắt hướng về Tộc Trường Sinh văn minh hơn... Liên Minh Xianzhou. Cùng là Tộc Trường Sinh, nhưng bọn họ lại là kẻ thù không đội trời chung với Dân Trù Phú, chiến tranh đối đầu liên miên. Liên Minh Xianzhou xem ra còn có thể giao thiệp một cách lý tính, vậy thì chúng ta có nên chi một chút tiền, mua lại bí mật trường sinh từ bọn họ?
Hừm, trao đổi tài nguyên, hòa giải về chính trị, rồi chiến tranh thương mại... tất cả những thủ đoạn có thể sử dụng đều đã thất bại, chỉ đổi lấy hoạt động giao lưu học thuật định kỳ. Hội Trí Thức vẫn không tính đến chuyện từ bỏ, còn không ngừng đưa những kẻ đen đủi như chúng ta đây gửi đến Xianzhou. Giao lưu học thuật ư? Làm ơn đi, chúng ta suýt chút nữa đã viết lên đầu hai chữ "gián điệp" mất rồi. Người Xianzhou chẳng nhẽ không biết được ý đồ của chúng ta sao? Chẳng nhẽ trong khi bọn họ ra phố vào phường, lại có thể không cẩn thận nói hớ? Chẳng nhẽ các vị đại sư quản lý trong Học Phái đều óc bã đậu?
Cleo, rất xin lỗi, phàn nàn nhiều như vậy, có lẽ ta mới là kẻ óc bã đậu ấy. Ta rõ ràng biết đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng ta lại vẫn cứ đến. Bởi vì ta không còn là người trung niên lên lớp cho cậu ngày ấy nữa rồi. Ta già rồi, các cơ khớp không còn nghe theo cơ thể nữa, bên trong mọc lên những cái gai sắc như kim loại vậy, mỗi khi đứng dậy từ trên ghế, ta lại muốn nguyền rủa cái vũ trụ này. Chết tiệt, tại sao, tại sao cho dù khoa học công nghệ có phát triển cỡ nào, bệnh viêm xương khớp lại chẳng bao giờ được chữa khỏi chứ? Ta thật hối hận vì đã từ chối phương án bảo hiểm y tế số hóa mà Công Ty cung cấp, khi ấy ta thật quá ngạo mạn, lúc nào cũng cho rằng mình sẽ không có chuyện già đi.
Nhưng ta đã lầm, ta hy vọng có chút phát kiến gì đó trước khi trút hơi thở cuối cùng.