Vân Kỵ Đấu Boris
...
(Nói thầm)
Tướng quân trông thấy một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, ngoài thành, người Boris đã bao vây thành phố, vị tướng dừng lại hỏi cậu bé:
"Cháu bé, sao cháu không chạy trốn? Đến lúc người Boris đuổi đến thì không ai cứu được đâu!"
Đứa bé nhìn thấy tướng quân không hề hoảng sợ, nhưng vừa mở miệng, nước mắt đã đầm đìa:
(Lời ca)
Tướng quân hỡi! Dịch bệnh xâm phạm biên giới động đao binh,
Cháu và mẹ trốn khỏi hành tinh,
Sống lang bạt rồi lạc mất mẹ,
Sao nói được hết nỗi buồn!
Tướng quân nghe vậy nước mắt ướt đầm vạt áo:
Thấy người thân lưu lạc sao đành lòng!
Ta nhận lệnh chém yêu tà,
Sao có thể để người lênh đênh!
...
...
(Nói thầm)
Tướng quân lao lên tàu của người Boris, hàng vạn yêu ma xuất hiện trên cầu. Tướng quân cười, nghĩ thầm:
(Lời ca)
Chuyến này nhất định phải diệt trừ hết hậu họa,
Để tránh sau này Thọ Ôn Họa Tổ tìm ta tính sổ!
(Nói thầm)
Chỉ thấy ngài ấy vận hết sức lực hét lớn...
(Lời ca)
Hét đến rung chuyển đất trời,
Uống dòng tuệ tinh tuôn chảy:
Đế Cung ban thưởng cho ta Tam Xích Kiếm,
Chém đứt xiềng xích trên đầu ngươi.
Ngày đó hắn đi vào Điện Nhân Quả,
Đời kiếp này không còn gì nuối tiếc!
...