Nối tiếp đoạn trên: Artem đi qua hành lang lịch sử của Thủ Đô Băng Giá, khi đang ngồi trong phòng khách và chờ Nữ hoàng triệu tập, anh đã gặp Dalmir, người đã chủ động đến bắt chuyện với anh. Hai người nói chuyện rất vui vẻ. Dalmir tiện thể bày tỏ mục đích thực sự của mình: Anh ta cần người đồng hành cùng mình quay về Vương Quốc Dung Nham, cùng nhau bay lên bầu trời...
Tư duy của Artem giống như mặt trống vừa bị dùi trống đánh thật mạnh... Anh lại bị chấn động hoàn toàn một lần nữa.
"Rời khỏi trái đất... Đến ngoài bầu trời?"
Công nghệ chưa từng thấy, lịch sử chưa từng biết đến, một đất nước xa xôi và huyền diệu... Từng sự thật sáng ngời đang liên tục đập vào ranh giới nhận thức của Artem. Khi anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị sốc bởi bất cứ điều gì nữa, thì người đang ở trước mặt lại mời anh cùng ngồi lên khẩu đại bác chạy bằng núi lửa để bay ra khỏi mặt đất. Lựa chọn của anh chỉ có một...
"Xin cho phép tôi từ chối!"
"Hả? Tôi cứ nghĩ anh có tinh thần phiêu lưu lắm chứ, và sẽ đồng ý ngay và luôn!"
"Đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đi đến một vùng đất xa xôi diệu vợi, hoặc tiếp tục leo lên một nơi rất cao... Ngay cả khi điều đó có vẻ điên rồ đối với người khác, nhưng nó vẫn nằm trong ranh giới của lý trí và sự thôi thúc mạo hiểm của con người. Còn việc bay lên bầu trời nhờ núi lửa phun trào... Đây là cách tự sát gì mà kỳ lạ vậy?"
Sau vài câu hỏi han, anh và nhà thám hiểm đến từ núi lửa vội vã chào tạm biệt nhau.
"Có lẽ đây cũng không phải là hành vi liều lĩnh ngu ngốc gì đâu, chàng trai trẻ." Mới đi được vài bước, có người đã tiếp lời Artem. Giọng nói đó nghe có vẻ nghiêm nghị nhưng êm tai.
Lúc này Artem mới để ý thấy, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đứng cách đó không xa và nhìn chằm chằm vào anh. Đánh giá dựa trên cách ăn mặc của người trước mặt, Artem đã ý thức được điều gì đó... Anh vội vàng quỳ xuống hành lễ. Quý bà kia mỉm cười gật đầu.
"Ta có thể hỏi cậu một câu không? Nhà thám hiểm đến từ Belobog... Tại sao cậu lại dấn thân vào cuộc hành trình sinh tử chưa rõ này?"
"Có lẽ... Là do dòng máu không biết an phận đang chảy trong cơ thể tôi?" Artem trầm ngâm. Sau một lúc, anh lắc đầu.
"Cũng có thể là do cuộc sống ở Belobog quá yên ổn... Chúng tôi trốn trong nhà kính, nghe diễn thuyết ngày này qua ngày khác; Thiết Vệ canh giữ lãnh thổ, không cho quái vật đặt chân vào thành phố, cũng không cho người dân bước ra khỏi biên giới một bước; Làm việc chăm chỉ thì không phải lo cơm ăn áo mặc... Chỉ có điều mỗi ngày đều sẽ giống như ngày trước đó, cuộc sống yên ổn không xảy ra bất kỳ thay đổi gì. Người dân ở đó sợ một tương lai không ổn định, sợ mất đi cuộc sống quen thuộc. Mặc dù Belobog đã có hàng trăm năm lịch sử, nhưng chưa có ai thực sự rời khỏi đó."
"Tôi không muốn đọc một tờ báo có nội dung gần như giống nhau ngày này qua ngày khác; Tôi không muốn bịt mắt, bịt tai và giả vờ rằng thế giới này chỉ lớn bằng một thành phố. Tôi muốn để biết nếu rời bỏ cuộc sống ổn định, thì tôi có sống tiếp được không."
Quý bà bật cười: "Có vẻ như cậu được sinh ra không đúng chỗ rồi. Những người dân Belobog mà cậu và ta biết hoàn toàn không giống nhau."
"Ngoài tôi ra, còn có cư dân Belobog nào khác từng đến đây à?"
"Đó là chuyện của một trăm năm trước, và kết thúc khá đáng tiếc. May mắn thay, Thủ Đô Băng Giá không hề dừng lại ở một chỗ... Nó di chuyển không ngừng trong gió tuyết, tránh họa đao binh do hai bên gây ra."
Artem kinh ngạc khi nghe thấy từng câu từng chữ từ miệng quý bà này: "Ý bà là, Belobog đã từng suýt nữa xảy ra chiến tranh với Thủ Đô Băng Giá?"
"Kể từ lúc đó, chúng tôi luôn cảnh giác với tất cả những du khách đến từ đất nước đó." Quý bà giơ tay lên, ra hiệu cho anh tạm ngừng đặt câu hỏi: "Nhưng giống như những gì cậu đang nhìn thấy: Thủ Đô Băng Giá không phải là một tảng băng bất biến... Nó được xây bằng dòng nước, và cũng không bị ràng buộc bởi thành kiến, giống như dòng nước chảy."
"Đánh giá một con người, giống như xoay một viên ngọc, nên quan sát kỹ từ mọi phía. Ta đã nghe về cậu từ mô tả của Anna. Chúng tôi đã đọc nhật ký phiêu lưu do cậu viết, và bây giờ ta đã đích thân gặp cậu. Theo tiêu chuẩn của Thủ Đô Băng Giá, cậu đúng là một người xuất sắc."
"Cảm ơn nhận xét khoan dung của bà, thưa Nữ hoàng." Artem cúi đầu.
"Quay lại vấn đề lúc nãy. Ta đã hỏi cậu tại sao lại dấn thân vào hành trình mạo hiểm. Câu trả lời của cậu đã chứng tỏ rằng cậu không muốn bị gò bó ở một nơi, không muốn sống lặp lại qua ngày. Thủ Đô Băng Giá, Vương Quốc Dung Nham... Cậu đã từng nghe qua, thậm chí đã nhìn thấy nhiều thắng cảnh trên mảnh đất này, còn nhiều hơn những gì mà hầu hết mọi người mơ ước. Nhưng mảnh đất này hướng tới bầu trời, cũng như Belobog hướng về mảnh đất này vậy... Cậu hiểu ý của ta không?"
"Tôi... hiểu, thưa Nữ hoàng. Chỉ là tôi khó mà tưởng tượng được, con người có thể bước lên trời sao?" Artem lẩm bẩm, "Chỉ có loài chim mới có thể làm được chuyện như vậy. Tôi, tôi không rõ lời mời của Dalmir là điên cuồng tự tìm đường chết hay là một canh bạc của nhà thám hiểm."
"Có sự khác biệt nghiêm ngặt giữa hai điều này không? Với bản năng muốn sinh tồn của loài người mà nói, phiêu lưu luôn phải chấp nhận rủi ro đắt đỏ. Nhưng cũng chính nhờ tinh thần này, mà loài người ở thế giới cũ mới có thể đạt đến tầm cao ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Nói một cách nghiêm khắc, phiêu lưu và khám phá cũng là một trong những di sản của thế giới cũ."
"Người từng sống an yên qua ngày ở Belobog như cậu, chắc cũng không tưởng tượng được cảnh quan của Thủ Đô Băng Giá phải không? "Bên Ngoài Bầu Trời" mà Dalmir nói không hẳn là xằng bậy. Đó là một kỳ tích mà loài người ở thế giới cũ để lại trong không gian sâu thẳm không thể nhìn thấy bằng mắt thường... Có điều con người ngày nay đã quên sự tồn tại đó từ lâu rồi." Nữ hoàng khẽ thở dài, vẻ mặt hơi tiếc nuối.
"Cậu đi theo những cổ vật đó để đến với Cánh Đồng Tuyết, chính là để kế thừa di sản của thế giới cũ. Con đường trở về đã bị tuyết vùi lấp, không còn tồn tại nữa, Artem. Chỉ có cách đi về phía trước... Cậu phải vậy, Thủ Đô Băng Giá phải vậy, luôn luôn phải như vậy."
"Tôi sẽ cân nhắc." Nhà thám hiểm suy nghĩ một lúc, sau đó thở ra một hơi dài: "Tôi sẽ đến tìm Dalmir và bàn bạc."
Vẻ mặt của Nữ hoàng đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Không phải ta đang dụ dỗ cậu đâu, Artem trẻ tuổi. Phiêu lưu có thể thực hiện trong lúc bốc đồng, nhưng không ai có thể đi đến tận cùng thế giới bằng cách bốc đồng cả. Dù lựa chọn của cậu là gì đi nữa, ta cũng có một món quà tặng cho cậu."
Nữ hoàng vươn hai tay ra khỏi chiếc áo choàng chạm đất, cầm lấy một cây gậy ngắn bằng cổ tay và đưa đến trước mặt Artem. Cây gậy ngắn được gập lại ở một đầu, tạo thành hình dạng của một con đại bàng hai đầu.
"Artem trẻ tuổi, ở Thủ Đô Băng Giá vốn không tục lệ quỳ lạy. Nhưng cứ xem như để thể hiện sự tôn trọng với trí tuệ của thế giới cũ, hãy quỳ xuống một chân đi. Không phải quỳ với ta, mà là với thế giới cũ."
Nữ hoàng cầm chặt cây gậy ngắn, đột nhiên có chất lỏng chảy ra thành hình từ phía trên, rồi ngưng tụ thành một lưỡi kiếm băng màu xanh lam.
Bà xoay lưỡi kiếm với động tác nhanh đến khó tin, chạm nhẹ vào vai trái, phải và đỉnh đầu của Artem mỗi chỗ một lần. Artem cảm thấy băng giá đang nhảy múa và hít thở trên vai mình.
"Chúc cậu thuận lợi trên con đường phía trước. Chúc cậu luôn may mắn. Chúc cậu vững tin can đảm."
"Kỹ thuật của thanh Kiếm Nước này được truyền lại từ thế giới cũ. Bây giờ ta tặng nó cho cậu, kỵ sĩ của Thủ Đô Băng Giá. Với bầu trời, nó chỉ là một cây kim nhỏ; Với mặt đất, nó chỉ là một công cụ để dẹp bỏ chướng ngại; Nhưng đối với cậu, nó là sự dũng cảm để tiến về phía trước trong lúc nguy nan."
"Lên đường đi, Artem."