*Chỉ xem nội dung trên ba trang giấy này đúng là không liên quan, nhưng có thể đảm bảo đây là mảnh rời rơi ra từ nhật ký của một người nào đó.*
Thứ ba ngày
Tôi và mọi người quanh quẩn ở đây mấy ngày rồi.
Mỗi tối trước khi ngủ tôi đều suy nghĩ, cuộc sống của kẻ lang thang thật khó khăn. Trước đây tôi thường có thái độ không tốt đối với những người lang thang trên thị trấn, nhưng có ai ngờ tôi cũng bắt đầu sống lang thang rồi đây? Haizz... Đúng là vật đổi sao dời mà.
Rãnh Nứt đáng ghét này, nếu không có nó thì sao tôi phải chịu cảnh lưu lạc như thế này chứ?
Hy vọng đêm nay có một chỗ để tôi có thể trú thân. Sống xa gia đình thật lạnh lẽo.
Thứ tư ngày
Chúng tôi đã tìm được Khu Mỏ của Thị Trấn Boulder, Quản Đốc ở đây ngay từ đầu đã không vừa mắt với chúng tôi, muốn đuổi chúng tôi đi, sau cùng cũng cho chúng tôi đến hầm mỏ bên trên để trú thân.
Trước khi chúng tôi dọn vào thì hầm mỏ này đã có người rồi, hỏi thăm thì hình như cũng là một nhóm người lang thang, đây gọi là... lá rách đùm lá nát?
Họ gọi nơi này là Nơi Lánh Nạn, đó là một phòng khá an toàn mà thợ mỏ dùng lánh nạn trước đây. Về sau hầm mỏ này đã bỏ phí, rồi trở thành địa bàn của Kẻ Lang Thang.
Phải sống nhờ mái hiên của người khác cảm giác không tự do chút nào, nhưng cũng không có chọn lựa nào khác. Có một nơi tránh gió cũng được rồi, còn có thể làm được gì khác.
Thứ sáu ngày
Sống chung với nhóm người này đã là ngày thứ hai. Tôi đói lắm rồi, không còn sức nữa, cũng không muốn vào hầm mỏ với đội khai thác. Huống hồ nhóm người này ít nhiều gì cũng có vẻ xem thường kẻ lang thang, chê tôi chân tay vụng về.
Dù gì tôi cũng chưa từng trộm cắp qua, chỉ là nhặt rác đổi cái ăn mà thôi. Bọn họ vì sao lại đối đãi với tôi như vậy?
Nhưng trong đó cũng có người tốt. Có một người tên là Steve, thường mặc sơ mi xanh lam, cũ rách. Người này chịu nói chuyện với tôi, anh ta nói hôm qua đội khai thác hình như phát hiện một nhóm người, có côn đồ lang thang gây rối, còn muốn giành lấy chỗ này.
Thứ ba ngày
Tôi phát hiện nhặt rác chẳng kiếm chác được gì nhiều, thôi thì giúp đội khai thác làm những việc linh tinh vậy. Dù gì trước đây tôi cũng là một kỹ thuật có tay nghề, thỉnh thoảng có thể giúp họ chỉnh sửa máy móc, cứ như thế dần dần cũng có thể trở thành anh em với họ.
Anh trai tên là Steve là một người rất tốt, rất chịu giúp đỡ người khác, có món ăn uống gì đều gọi tôi cùng ăn.
Tiếp đến e là cũng sẽ tiếp tục giúp đội khai thác. Dù gì cũng là kiếm cái ăn, việc này có vẻ được hơn là đi nhặt rác.
Tôi cũng có xem thử mạch khoáng bên đó, nếu nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng lớn thật, lẽ nào có người muốn giành.
Thứ năm ngày 2 tháng
Steve hỏi tôi có muốn gia nhập vào đội khai thác của họ không, sẽ phụ trách việc bảo trì máy móc giúp họ. Tôi nói được, chỉ cần có cơm ăn làm gì cũng được. Tôi rất cảm kích Steve, người anh này không giống với những người khác, rất quan tâm tôi.
Tôi sẽ để dành tiền sau này mời anh ta đến thị trấn gần đây ăn một bữa, để ôn lại tình bạn bè của những ngày lang thang cùng nhau. Nghe nói Thị Trấn Boulder có Khách Sạn Goethe, tài nghệ nấu nướng của bà chủ ở đó rất tuyệt.
Nghe nói hôm nay có một thợ mỏ phát hiện tiền lương cất giấu của mình đã bị người khác trộm mất. Tôi đoán là do đám côn đồ lưu manh đó làm, thật phiền lòng. Bởi vì nhóm người này, đã khiến cho thái độ của đội khai thác đối với tôi càng tệ.
Chủ nhật ngày 5 tháng
Hay thật đấy! Tôi vừa tỉnh giấc thì đám lưu manh đó đã xảy ra tranh chấp với đội khai thác. Tốt nhất tôi không nên ra khỏi nơi lánh nạn này.
Nghe nói người của Lửa Ngầm cũng đến, muốn điều đình, không ngờ lời nói của họ cũng chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng hình như là xuất hiện một đám Robot, tách hai nhóm người này ra.
Hy vọng không thiệt hại về tính mạng, tôi còn chưa mời anh trai Steve một bữa, đợi tạm ổn sẽ đi tìm anh ta.
Thứ sáu ngày
Tìm Steve đã 2 ngày rồi nhưng vẫn không thấy. Hỏi thăm người trong đội khai thác họ đều nói không biết.
Anh trai này không biết đã đi đâu? Từ ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe nói Robot cũng biết bảo vệ con người mà, haizz... Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Thứ hai ngày
Tôi ngẫm nghĩ Steve có thể không có đi làm vào hôm đó, mà đã đi đâu rồi.
Haizz...Thay đổi nhanh quá! Giờ như là không còn gì nữa. Khó khăn lắm mới có một người bạn, vậy mà không thấy đâu nữa.
Không còn gì để lưu luyến nữa, thu xếp để mai rời khỏi nơi này vậy.
Không biết sau này có còn gặp lại anh Steve nữa không.