Chương này chủ yếu dành kể về Artem, thành viên đội thám hiểm "Siêu Sao Mới" của Belobog, vì một lý do bất ngờ mà bị cuốn vào trong trận bão tuyết bên ngoài Belobog, bị rơi xuống vách núi và có nguy hiểm đến tính mạng...
Khi Artem vừa gia nhập đội thám hiểm cổ vật, anh được nhiều người biết đến là "chàng trai có triển vọng nhất trong lịch sử của đội thám hiểm".
Anh tốt nghiệp trường Y tốt nhất ở Belobog với thành tích hạng nhất, bởi vì anh còn lấy được bằng khảo cổ và địa chất ngay cùng lúc đó. Về mặt học thức thì khỏi bàn, về tố chất thể lực cũng đạt cấp độ của một vận động viên. Anh là hội trưởng của Hiệp hội leo núi ở trường Y, từng nhiều lần giành giải quán quân thi leo núi quốc gia.
Nhưng bên dưới những lý lịch lấp lánh ấy lại là một kẻ lập dị với tính cách bướng bỉnh đến kỳ lạ, anh bị ám ảnh hoàn toàn bởi các di vật của thế giới cũ. Khi Artem vừa gia nhập đội thám hiểm, anh thường "nhập tâm quá mức" khi nghiên cứu các cổ vật. Anh nhốt mình trong viện nghiên cứu hai ba ngày liền, không hề di chuyển, cho đến một ngày, anh được nhân viên tìm thấy trên sàn ở lối ra vào viện nghiên cứu.
"Cái gì? Tôi quên ăn cơm luôn hả!"
"Đúng vậy, Artem, cậu còn quên ngủ nữa kìa!"
"Như vậy không ổn rồi, bây giờ tôi sẽ đi ăn một bữa thật no, sau đó tiếp tục nghiên cứu."
Mãi đến không lâu trước đây, cuối cùng anh đã học được cách giữ một số đồ hộp trong ngăn kéo của bàn thí nghiệm, nhưng cũng vì số đồ hộp đó, đã khiến anh không lộ diện về sau càng dài hơn.
Mới đầu, Artem vẫn được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng đó chỉ là "một khoảng thời gian ngắn ngủi". Chẳng mấy chốc, hầu hết họ đều tỉnh táo lại... Sinh vật hình người có tên Artem này, hình như không có khả năng phát triển tình cảm thêm một bước với những người khác. Thực sự là một điều đáng tiếc.
Nói theo cách riêng của anh: "Hiện tại, tôi chỉ muốn thám hiểm."
Đội thám hiểm cổ vật là tổ chức trực thuộc Bảo tàng Belobog, là đội thám hiểm phụ trách tìm kiếm các di tích thế giới cũ xung quanh Belobog. Các loại di vật văn hóa do họ mang về đều được dùng trong nghiên cứu của các nhà khảo cổ học và nhà sử học của bảo tàng. Và tiền đề của tất cả những điều này là tác nghiệp khảo cổ trong môi trường khắc nghiệt của bão tuyết. Sự nghiệp này vừa đòi hỏi trí tuệ, vừa cần can đảm, kèm theo đó là rủi ro và bất ngờ... Các thành viên của đội khảo cổ chính là những nhà thám hiểm thực sự của Belobog.
Vì vậy trong gió tuyết đó, việc các nhà thám hiểm có thể tử vong bất cứ lúc nào cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này cũng vậy.
Artem cố gắng kéo lê nửa người dưới của mình lại gần bức tường đá. Mặc dù cơ thể đang đau đớn dữ dội, nhưng gió ở đây rất nhỏ, điều này ít nhất cho phép anh thở dễ dàng hơn một chút trước khi chết. Anh cảm thấy tầm nhìn mờ đi... Là do bão tuyết hay do mắt bị thương... Anh cố gắng ngước nhìn lên phía trên vách đá: Vừa rồi chắc mình đã rơi từ đó xuống.
Người đồng đội được mình kéo lên đã được giải cứu chưa? Chắc đã được cứu rồi... Mặc dù anh sẽ mất một thời gian nữa để tụ họp cùng các thành viên khác của đội thám hiểm, cũng chỉ cần thời gian thôi. Chắc có thể yên tâm được rồi...
...
Anh cảm thấy buồn ngủ, và tầm nhìn cũng dần bị bóng tối chiếm lấy. Nếu cứ ngủ ở đây, chắc chắn sẽ chết trong trận bão tuyết này. Xuất huyết trong ổ bụng chắc đã đông thành cục rồi... Rốt cuộc cách chết nào sẽ đến trước? Câu trả lời cho điều này, đối với Artem bây giờ mà nói, dường như không có gì khác biệt.
Gió tuyết ngày càng lớn. Nghĩ đến việc bản thân cũng sẽ trở thành một cái xác từng thấy trong chuyến thám hiểm trước, vậy cũng không cô đơn lắm. Điều này khiến Artem cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
...
Mới ba tuổi, anh đã chui qua đường ống thoát nước để trèo lên mái nhà, khiến cha mẹ vô cùng hoảng sợ... Gì mà, mới đó đã bắt đầu kéo đèn cù rồi à? Ha, kiếp này rốt cuộc có bao nhiêu ký ức đây...
Artem dần chìm vào giấc ngủ bên dưới bức tường đá.
Ngọn lửa sự sống của anh đang đong đưa trong gió tuyết, và sắp tắt.