Archivum Honkai: Star Rail

Chương 6 Vương Quốc Dung Nham Đoạn 2

Nối tiếp đoạn trên: Nhóm của Artem ngồi trên Giun Dung Nham và cuối cùng cũng đến được Vương Quốc Dung Nham, điều chờ đợi họ là sự hiếu khách ân cần, và sau sự mạnh dạn bày tỏ của Hội trưởng Barbicane của Ủy ban xúc tiến đại bác, họ hiểu được rằng cuộc hành trình dài đăng đẵng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Còn Anna lúc này lại có tâm trạng chia ly, cô muốn Artem cũng có thể ở lại...

...

Dalmir bây giờ cũng rất bối rối, nhưng anh không dám hỏi gì cả.

Vào ngày thứ hai của tiệc ăn mừng, giữa Artem và Anna luôn có một bầu không khí kỳ diệu khó tả.

Theo như Dalmir tự tiện suy đoán, Artem hẳn là đã đến tìm Anna và tỏ tình trong lúc tâm trạng hưng phấn ở bữa tiệc, nhưng đã thất bại. Anh luôn tin chắc rằng hai người họ sẽ thành đôi... Nhưng không ngờ trải nghiệm của bản thân vẫn còn quá kém. Trước đây nếu bị đại bác bắn ra ngoài nhiều lần để nhìn sự đời, chắc có thể anh sẽ hiểu.

"À này... Hôm nay tôi sẽ đưa hai người đến bãi bắn, là để chiêm ngưỡng Đại Bác Núi Lửa đầy kiêu hãnh của chúng tôi."

Mặc dù Dalmir cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của hai người, nhưng anh tự nhủ rằng bây giờ không nên hỏi thì tốt hơn.

"Trước đây tôi từng kể với hai người rồi. Năng lượng của núi lửa là năng lượng của chính hành tinh."

"Lõi quả cầu bên trong hành tinh luôn di chuyển ngược hướng với trọng lực, và không nằm ở chính giữa hành tinh, vì vậy lực nén khổng lồ này từ trong ra ngoài này sẽ đẩy dung nham và các chất khí ra rồi phun ra ngoài... Đây chính là năng lượng của núi lửa.."

Qua lớp kính dày, Artem và Anna nhìn về dòng dung nham trong ngọn núi lửa chính ở phía xa.

Nó vừa giống sóng biển, lúc lên lúc xuống; Mặt khác, nó lại giống như nước sôi, chất khí liên tục bị ép ra khỏi dung nham và tụ lại thành nhiều bong bóng khí rồi bay ra ngoài. Việc quá nóng làm cho không khí có độ dày mỏng không đều, cảnh quang sau khi khúc xạ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo... Bất cứ ai nhìn thoáng qua cũng đều hiểu được, những chất lỏng không ổn định, sáng và nóng này sắp không thể kiểm soát được nữa.

Trước khi kịp nhận ra, cả người Artem đã toát đầy mồ hôi hột.

"Một loạt vấn đề như không ổn định, khó quan trắc, quá mạnh mẽ... đã cản trở loài người trong quá khứ kiểm soát nguồn năng lượng mang tính gốc rễ này. Mãi cho đến thời kỳ băng hà, tổ tiên của chúng tôi cuối cùng đã thay đổi cách nghĩ."

"Đừng kiểm soát, mà hãy thả nó ra!"

"Đúng vậy, đồng chí Artem! Anh nói đúng quá! Với nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, chúng ta cứ cho nó thỏa sức tung hoành. Giống như là..."

Cả hai đồng thanh: "Thay vì đánh rắm nhiều lần, hãy đánh rắm thật to mỗi lần!"

Cả hai bật cười ha hả. Những trò đùa vô vị như vậy, Dalmir đã nói không biết bao nhiêu lần trong suốt chuyến hành trình của mình.

Cho đến khi họ nhìn vào ngọn núi lửa đang sẵn sàng bùng nổ, những lời giải thích ngớ ngẩn này dường như mới sống dậy. Những mô tả phóng đại đó lại quá gần với họ vào thời điểm này... Artem cảm thấy như thể mình vẫn đang trong một giấc mơ.

Anna đi ở phía sau, cũng khẽ cười.

"Thiết bị lưu trữ năng lượng ở trên đỉnh kia. Còn bên đó nữa, đó là thiết bị xúc tiến hoạt động núi lửa... Đừng nhìn vào giá cả đắt đỏ của chúng, thực tế chúng đều là đồ dùng một lần..."

Dalmir đột ngột dừng lại... Có vẻ như anh không hài lòng lắm với câu nói đó.

"Họ đều là những chàng trai dành cả đời để chuẩn bị cho một cuộc chiến. Nhưng chỉ cần một cuộc chiến cũng đủ để chứng minh tất cả! Họ không phải là đồ dùng tiêu hao, họ là những người theo chủ nghĩa lãng mạn tột độ!"

"Người theo chủ nghĩa lãng mạn hả..."

Artem cảm thấy như có thứ gì đó đang xao động trong lồng ngực anh, giống như dòng dung nham không ngừng nghỉ đó. Giọng của Dalmir cũng xa dần... Hình như anh đã cảm nhận được sự rung chuyển của lòng đất, tưởng tượng cảnh dùng nguồn năng lượng khổng lồ đó thực hiện sự lãng mạn một lần trong đời.

"Mời nhìn bên này, đây chính là khẩu đại bác mà chúng ta sẽ ngồi lên!"

Đó là một khoang lái hình cầu với đường kính khoảng 7m, phía trước có một cửa sổ với tầm nhìn rộng, bên trong có nhiều loại dụng cụ đo đạc chính xác, cần điều khiển và đủ loại nút bấm. Hai mạn bên hình quả cầu ẩn giấu một đôi cánh mỏng có thể xòe ra.

Nhìn không giống phong cách của Vương Quốc Dung Nham chút nào.

"Không lẽ đây là..."

"Không sai. Đây là [Đại Bác] có thể chở người do thế giới cũ chế tạo ra... Trên khắp thế giới cũng chỉ có duy nhất một mình nó!"

Mặt ngoài của lớp vỏ hình cầu được bao phủ bởi lớp vật liệu có thể chịu được nhiệt độ 5000 độ C trở lên; Bên trong còn được phân bổ nhiều thiết bị tinh vi khác nhau như máy đo từ xa, bộ đàm, năng lượng nguồn, điều khiển nhiệt độ... Artem đã khai quật được không ít di vật của thế giới cũ. Nhưng anh vừa nhìn qua đã hiểu, đây chính là đỉnh cao của công nghệ thế giới cũ... Là anh chàng thực sự có thể đưa con người vào vũ trụ.

"Quả [Đại Bác] bay vào vũ trụ này, cũng là người theo chủ nghĩa lãng mạn đã ra đi là không bao giờ quay trở lại. Nó cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh trong hành trình, để rồi trở thành một bia đá vĩnh cửu, lơ lửng trong vũ trụ..."

Một lần nữa, Artem cảm thấy như mình không phải đang ở trên mặt đất. Anh đã chìm vào biển sao lộng lẫy.

Anna nhìn anh chàng trước mặt, tâm trí dường như đã rời khỏi hành tinh này trước cơ thể một bước.

Cô hoàn toàn hiểu được: Trái tim của Artem đã ở trên bầu trời đó rồi, mình sẽ không bao giờ chạm tới được. Nơi đó quá xa, còn xa hơn cả Bên Ngoài Bầu Trời, xa hơn cả tận cùng vũ trụ. Cô cũng thầm hạ quyết tâm, sẽ lặng lẽ ra đi trước khi bình minh đến... Có lẽ như vậy sẽ không khiến anh phải đau khổ.

...

Nhưng cô vẫn không làm được.

"Cảm ơn em, Anna."

Trên con đường trước khi mặt trời ngày mới mọc lên, cô chỉ nhìn thấy một hình bóng rõ ràng... Đó là Artem đang đợi cô. Rốt cuộc cô vẫn không thể lặng lẽ ra đi.

"Kể từ lần gặp gỡ khi em cứu anh, anh đã yêu em sâu đậm. Anh chưa bao giờ gặp một cô gái nào kiên trì, độc lập và dịu dàng như em. Anh đã tìm ngày lần cơ hội để bộc bạch: Anh yêu em, anh muốn ở bên em trọn đời."

"Nhưng, anh vẫn không thể ở lại cùng em. Nếu nói có một việc mà anh phải hoàn thành trong đời, thì đó là mạo hiểm... Mạo hiểm không ngừng. Vì vậy, anh xin lỗ..."

"Anh nghĩ anh cũng là một người theo chủ nghĩa lãng mạn. Anh sẵn sàng vì mạo hiểm mà đốt cháy tất cả bản thân. Anh xin lỗi..."

Trong mắt Anna ngấn lệ. Cô hoàn toàn hiểu được.

...Kể từ thời khắc dấn thân vào cuộc hành trình thì cô đã biết: Người mà cô yêu cũng chính là người như vậy.

Trước khi những giọt nước mắt rơi xuống, một bàn tay ấm áp đã kề vào má cô, và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Đó là bàn tay của Artem mà cô vô cùng quen thuộc.

"Anh cũng biết anh không nên khiến em rơi nhiều nước mắt vì anh. Nhưng anh đã quyết tâm rồi..."

"Em hiểu. Em hiểu hết mà..."

"Anh chỉ có ba thứ này tặng cho em."

Artem lấy cuốn nhật ký của mình ra. Nó ghi lại chi tiết những cuộc phiêu lưu đã trải qua, và kỷ niệm về Anna.

"Thứ đầu tiên là quá khứ của anh. Những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau tuyệt đối không phải hư ảo."

Artem tiếp tục đặt thanh kiếm mà Nữ hoàng đã tặng anh lên tay Anna.

"Thứ hai là tương lai của anh. Đây là lời Nữ hoàng hứa với anh: Ta muốn bảo vệ cậu mãi mãi."

"Thứ cuối cùng, là anh của hiện tại... Anh yêu em, Anna."

Và anh hôn cô.

Họ nồng nàn tình cảm, như thể thời gian là vĩnh cửu trong khoảnh khắc này... Tương lai sẽ không bao giờ đến.

(Còn tiếp)