Nối tiếp đoạn trên: Dưới sự dẫn dắt của Anna, Artem lần đầu tiên nhìn thấy [nước mưa] của Thủ Đô Băng Giá, mạng lưới đường hầm băng và các kỳ quan công nghệ khác. Trong chuyến tham quan, Anna chính thức truyền đạt lời mời của Nữ hoàng: Anh sẽ được tiếp kiến như một vị khách nước ngoài. Tại đây, anh sẽ được gặp Dalmir đến từ Vương Quốc Dung Nham...
Sau khi được triệu kiến, Artem đến Cung Pha Lê ở Thủ Đô Băng Giá. Thực ra không cần hướng dẫn, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy mái vòm hùng vĩ của tòa kiến trúc này khi đi trên đường phố. Lấy nó làm biển chỉ đường, thì sẽ không đi lạc hướng.
Được người lính phụ trách tiếp đón dẫn đường, Artem đi qua đại sảnh, bước vào hành lang lịch sử đáng tự hào nhất của Cung Pha Lê. Chút ánh sáng ảm đạm khi mặt trời lặn vẽ nên những đường nét thanh mảnh trên bức tường hành lang.
Cùng với bước chân Artem tiến về phía trước, những bức phù điêu mô tả các anh hùng và vua chúa cổ đại cũng di chuyển theo. Giáo kích đâm về phía trước, từ từ đón lấy con quái vật hung ác; Chiếc áo choàng tung bay, nhảy múa theo cơn gió mạnh. Song, một khi Artem dừng lại, bản sử thi trên tường hành lang cũng dừng theo.
Dù sao thì Artem cũng xuất thân từ viện bảo tàng, công việc hàng ngày là tìm kiếm lịch sử quá khứ từ trên những văn vật thầm lặng. Anh quen thuộc với những kỹ thuật được các nhà nghệ thuật trước đây sử dụng, đã quen với việc bỏ qua những vật trang trí hoán dụ tượng trưng đó, và đi thẳng vào chính bản thân lịch sử. Anh không kìm được lòng phải giảm tốc độ bước chân, và bắt đầu thưởng thức các chi tiết trong đó:
Vị thần hiện ra từ bầu trời tan vỡ, dòng máu màu vàng chảy ra từ cơ thể ngài. Ngài nhìn xuống trần gian với đôi mắt băng giá...
Các chiến binh của Thủ Đô Băng Giá từng chiến đấu với Quân Đoàn Ma Quái đang mặc những bộ áo giáp mà Artem chưa từng nhìn thấy trước đây, trên tay cầm thứ vũ khí tỏa ra cái chết rực lửa...
Một cỗ xe khổng lồ như ngọn núi, một con thuyền mây bay lượn như chim. Trên đầu đội quân như thủy triều này, một người phụ nữ đội vương miện kim cương đang vung giáo, mũi giáo chĩa về phía những vị thần tàn nhẫn trên trời cao...
Artem gần như bị choáng ngợp bởi sức mạnh chứa đựng trong khoảnh khắc đông cứng này. Anh thở ra một hơi dài, nhìn thấy người lính dẫn đường phía trước đang mỉm cười nhìn anh đang trong bộ dạng mê mẩn kia. Anh nhìn người lính bằng ánh mắt xin lỗi, rồi tăng tốc độ để bắt kịp.
Sau khi đến phòng khách, người lính tiếp đón nói với anh có thể hoạt động tự do ở đây, và chờ Nữ hoàng cho gọi.
Anh ngồi xuống chưa được bao lâu, một vị khách nước ngoài trong bộ quần áo rách rưới tiến đến và ngồi xuống cạnh anh. Không đợi Artem mở miệng, người đó đã bắt đầu giới thiệu về bản thân.
"Xin chào, tôi là Dalmir, đến từ Vương Quốc Dung Nham xa xôi. Cho hỏi..."
"Tôi là Artem, đến từ Belobog... Với lại, tôi không hẳn là khác nước ngoài, tôi chỉ là một nhà thám hiểm gặp nạn."
"Belobog? Tôi chưa bao giờ nghe về nơi đó, nhưng rất vui khi gặp được người cùng nghề!"
"Cùng nghề? Đúng là niềm vui bất ngờ, nhìn cách ăn mặc của anh, chắc hẳn đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu ly kỳ phải không?"
"Nói ly kỳ thì cũng gần đúng. Tôi ngồi trên một khẩu đại bác để đến đây đó. Đúng là được mở mang tầm mắt... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bông tuyết đó..."
"Anh nói sao? Đại bác? Ngồi trên đại bác... đến đây?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Cho người chui vào trong đạn đại bác, rồi lắp vào nòng súng. Sau đó bùm một phát là bay ra ngoài, chíu...! Hiểu chưa?" Chàng thanh niên tên Dalmir hào hứng vẽ một đường cong.
"Chưa hiểu. Bị xem như đạn đại bác và bắn ra ngoài, liệu người ta còn giữ nổi mạng sống không?"
"Đây đây, đây là khoảnh khắc tôi thích nhất. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, tôi sẽ từ từ kể cho mọi người nghe về quê hương của tôi. Ha ha, sau khi đến đây, tôi gần như đã quen với quá trình này." Dalmir chống nạnh và cười tự hào.
"Tôi đến từ Vương Quốc Dung Nham. Ở đó chưa bao giờ thấy tuyết rơi, nhiệt độ và băng cũng khác nhau rõ rệt. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều núi lửa đang hoạt động với năng lượng khổng lồ. Núi lửa, anh hiểu không? Tức là đối lập với núi tuyết, ngọn núi nóng bốc khói. Miệng núi lửa thỉnh thoảng còn phun ra lửa nữa đó."
Artem hoàn toàn không tưởng tượng được ngọn núi nóng đến phun lửa là như thế nào. Anh ngây người gật đầu, rồi lại gật đầu.
"... Vậy đó, chúng tôi đã mượn sức mạnh của núi lửa để chế tạo Đại Bác Núi Lửa. Rồi bắn đại bác để đưa những nhà thám hiểm như tôi ra ngoài, đến những đất nước xa xôi khác để khám phá. Nhưng chỉ khi đã bay lên không trung thì tôi mới nhận ra rằng... Đường về phải dựa vào hai bàn chân. Hóa ra những nhà mạo hiểm trước đây đều đi bộ về cả, ha ha ha ha!"
Dalmir mới gặp nhưng đã thân quen, khéo ăn nói, trong lời nói đầy nhiệt huyết của chàng trai rực lửa. Điều này khiến Artem có cảm giác thân thiết. Giữa những câu trò chuyện qua lại, lần đầu tiên anh biết núi lửa là gì, chuyển động vỏ trái đất là gì, đại bác núi lửa là gì...
Mặc dù những nhà thám hiểm của Vương Quốc Dung Nham được phân bố ở bốn cực của trái đất, nhưng nhờ vào chiếc la bàn luôn chỉ về hướng Vương Quốc Dung Nham, họ luôn có thể tìm được đường trở về. Song, chuyến hành trình trở về quê hương không phải an toàn hơn so với khi bay bằng đại bác. Chỉ có một số ít nhà thám hiểm có thể trở về thành công. Và trong số đó những người thành công này, họ luôn dẫn theo những người bạn đồng hành nước ngoài đáng tin cậy, mang về cho Vương Quốc Dung Nham những kiến thức, công nghệ và nhiều trải nghiệm quý báu khó tìm được.
"Artem, tôi cần sự giúp đỡ của anh. Hãy cùng tôi quay về Vương Quốc Dung Nham, trước khi núi lửa lớn nhất trong lịch sử bắt đầu hoạt động!"
"Núi lửa lớn nhất trong lịch sử hoạt động...?"
"Đúng vậy, đó là lúc chúng tôi sẽ chuẩn bị Đại Bác Núi Lửa trên quy mô lớn nhất để bay ra khỏi hành tinh này, và đến với [Bên Ngoài Bầu Trời] của thế giới cũ!"
(Còn tiếp)