Trong những ngày đầu làm nhân viên, động lực nghiên cứu không thể cưỡng lại của tôi đến từ vài nguồn quan trọng. Đó là tính tò mò bẩm sinh, quan điểm chính nghĩa mộc mạc chưa bị hiện thực làm lu mờ, và đau đớn bất lực khi đối mặt với sự biến mất của tuổi thơ và quê hương.
Những cảm xúc phức tạp này đã thôi thúc tôi viết hết cuốn sách này đến cuốn sách khác về chính nghĩa ngân hà, lịch sử hành tinh và các phe phái tà ác. Trong đó, tôi thảo luận sâu về trật tự của sự hỗn loạn và tương lai của vũ trụ, từng nghĩ rằng quá khứ, hiện tại và tương lai của ngân hà đều đã nằm trong lồng ngực tôi, mãi cho đến khi... xảy ra sự việc đó, khiến tôi biết rằng suy cho cùng tôi chỉ là một nhà nghiên cứu. Khi thực tế xảy ra, tôi không thể ngăn cản kẻ mạnh coi mạng người là cỏ rác, cũng không thể cứu kẻ yếu đang đuối sức trong gió.
Thế là ở giai đoạn sau của cuộc đời một nhà nghiên cứu, tôi không còn nghiên cứu và thảo luận chính nghĩa nữa. Chính nghĩa, đối với những người không có quyền lực mà nói, là một từ quá xa xỉ.
Thí nghiệm này sẽ cố gắng không gây ra bất kỳ phiền phức gì cho bất kỳ ai... Tự biết điều đó không hợp lý, nên xin tạ lỗi ở đây... Nó chỉ là một sự phụ thuộc nhỏ của sự thay đổi tư tưởng không còn tìm tòi chính nghĩa nữa, chỉ đơn giản là để thực hiện một lời cầu nguyện nhỏ bé, rất nhỏ bé của tôi.