Archivum Honkai: Star Rail

(Phần 2)

Ngày 10 tháng 11

Theo thống kê, Vân Kỵ Quân là quần thể dễ rơi vào trạng thái Xác Nhập Ma nhất. Tôi rất may mắn, tôi đã chống chọi qua được cuộc chiến lần thứ ba của dân Trù Phù một cách yên lành, sống sót đến hiện tại, thậm chí còn được nhận lương hưu, tìm được công việc nhỏ như hạt đậu trong Sở Địa Hành kiếm cơm chờ chết, nếu không có sai sót lớn, chén cơm này có lẽ đủ để ăn đến nhiều Hổ Phách Kỷ tiếp theo nữa.

Đám quỷ nhỏ trong Công Đường luôn cảm thấy bình thường tôi trông cứ qua loa, chuyện động trời cũng có thể gánh vác một cách bình thản, họ gọi trêu tôi là "Dahao bất tử". Thậm chí họ còn lấy việc khi nào tôi sẽ bị Sở Thập Vương đón đi ra cá cược.

Dù là Tộc Trường Sinh hay Tộc Đoản Sinh, người trẻ tuổi đều không có khái niệm gì đối với chuyện "kết thúc cuộc đời". Thật muốn xem thử lúc quỷ sai của Sở Thập Vương xuất hiện trước mắt, trên mặt đám quỷ nhỏ này sẽ có biểu cảm gì. Tiếc là tôi nhất định sẽ đi trước chúng.

Sở Thập Vương... Tôi biết cuối cùng tất cả người Xianzhou đều sẽ bị Sở Thập Vương dẫn đi, nhưng tôi vẫn chưa biết họ làm bằng cách nào.

Theo truyền thuyết đô thị của Luofu, Sở Thập Vương sẽ lật sổ sinh tử, dẫn người xuống Địa Phủ, liệt kê thiện ác tội lỗi kiếp này. Những Phán Quan đó và người phàm âm dương từ biệt, dù chạm mặt cũng không thể nhìn thấy...

Nói thì nghe rất rành mạch, nhưng nghĩ kỹ thì có rất nhiều vấn đề:

Địa Phủ của Xianzhou ở đâu?
Làm sao họ biết được lúc nào bạn sẽ bị Xác Nhập Ma áp sát?
Làm sao họ thống kê được tất cả những chuyện vặt vãnh, tội nhỏ công lao nhỏ trong kiếp này của bạn, sau đó phê cho cuộc đời bạn đạt loại giỏi khá trung bình yếu như giáo viên chấm điểm cho bạn trong Học Xá?

Hihi, suy cho cùng, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, đều là lừa gạt trẻ nhỏ thôi!


Ngày 12 tháng 11

Nhưng tôi thật sự từng nhìn thấy Sứ Giả Linh Hồn của Sở Thập Vương, và không chỉ một lần.

Lần đầu là lúc tôi tiếp nhận công việc cần vụ của Sở Địa Hành, tôi từng nhìn thấy một đám trẻ nhỏ xách lồng đèn đi ngang đường phố. Lúc đó Động Tiên trời đã tối, ngay cả ánh trăng và sao đều không có. Trên đường phố nhà nhà đóng cửa im lìm, không một bóng người. Chỉ có mấy đứa trẻ đó giống như hình thể biến ra từ bóng tối đen kịt, bước đi không có tiếng động, bên cạnh lơ lửng vài chiếc đế đèn nhỏ. Người đi theo sau lưng chúng, là người tôi quen, đó là cha tôi.

Vào năm 646 tuổi, cha tôi đột nhiên bắt đầu nói nhảm, ông hỏi tôi tại sao lại đổ cơm lên bàn, tại sao lại đốt quần áo của ông, tại sao lại lấy Bàn Tính Ngọc của ông làm cầu đá... Những chuyện đó e rằng đều là sự tích tinh nghịch lúc tôi mười mấy tuổi, trong đầu tôi lúc này không còn dấu vết. Mấy ngày sau đó, ông bắt đầu không ăn không uống, cũng không đáp lời ai, ngồi một chỗ như xác không hồn, giống như mạng nhện ở góc tường không người quét dọn, tích tụ đầy bụi, không có sinh khí.

Tôi biết ông đã có dấu hiệu suy yếu, sắp rơi vào trạng thái Xác Nhập Ma, do đó tôi đã mời thầy thuốc của Sở Đan Đỉnh đến khám theo quy định, vẫn muốn xem thử có khả năng hồi phục không. Người thầy thuốc kê vài vị thuốc, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nói là tôi phải chuẩn bị.

"Chuẩn bị gì?" Tôi hỏi thầy thuốc. Thầy thuốc bình thản nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy sẽ được đón đi."

Lúc đó tôi lập tức hiểu rằng, đại hạn của cha đã đến. Tôi biết ở Xianzhou ai cũng sẽ có ngày này, nhưng khi xảy ra với cha, vẫn cảm thấy rất đột ngột.

Tôi cầm toa thuốc trên bàn xem đi xem lại, giống như sư phụ đang kiểm tra bài làm của đệ tử. Người thầy thuốc đột nhiên đưa tay cầm một góc giấy, như muốn lấy về. Tôi hiểu ý của cô: Khi thân nhập ma, không còn thuốc chữa. Nhưng tôi chỉ nhớ mình đã nắm chặt toa thuốc, miệng lẩm bẩm: "Cứ theo toa thuốc này, thử xem sao, thử xem sao." Cô thấy tôi có vẻ kiên quyết nên rút tay về, đi chuẩn bị thuốc thang.

Chỉ cần suy nghĩ thì cũng đã biết, sau đó cha không nói với tôi lời nào nữa, cho đến khi tôi nhìn thấy ông đi theo mấy đứa trẻ đó đến trước mặt tôi. Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy ông trở nên trẻ hơn. Nói người Xianzhou trẻ ra là cách nói nực cười, khuôn mặt của chúng tôi từ sau khi trưởng thành thì không thay đổi nữa, nhưng thần thái của một người thì sẽ thay đổi. Cha bước đi nhẹ nhàng, thần sắc có hơi thoải mái nhẹ nhõm, khuôn mặt vốn dĩ giống như bị bụi che phủ đã giãn ra.

Tôi mở to miệng, định gọi tên ông. Nhưng lời nói đến cửa miệng chưa kịp thốt ra thì ông đã nhẹ nhàng nói trước "Bảo trọng", giọng nói rõ ràng. Tôi nghĩ ông đã khỏi bệnh, đã vùng vẫy trở về từ ranh giới Xác Nhập Ma. Nhưng tôi biết, đây chỉ là ý muốn của tôi. Hai đứa trẻ đó thổi đế đèn bên cạnh, trong chớp mắt, trước mặt tôi chỉ còn lại bóng tối, cha và mấy đứa trẻ đó dường như chưa từng xuất hiện.

Tôi quên cả công việc ban đêm, một mình đứng trong bóng tối. Lát sau, tôi đột nhiên nhớ đến toa thuốc của vị thầy thuốc, tôi luôn mang theo trên người, nhưng bây giờ tìm thì phát hiện nó không còn ở đó nữa.