Archivum Honkai: Star Rail

Nhật Ký Của Nhà Nghiên Cứu Eikura Shuu

Ngày 51 tháng 39 kỷ nguyên 2157 Lịch Hổ Phách, mưa sao băng chòm Thiên Cầm

Ha, nói ra cũng mắc cười. Thành viên "Herta" ở ngoài vũ trụ thời gian dài, nhưng lại sợ cảm giác mất trọng lực. 5 tiếng trôi qua, cảm giác dây cáp quấn chặt vào bụng vẫn rất rõ ràng. Dù biết dây được làm từ lithium fluoride hiếm có, chất xơ dài, lưỡi dao sắc nhất cũng không thể làm hư tổn, nhưng tôi vẫn tưởng tượng bản thân bị lỏng ra rồi rơi ra ngoài vũ trụ sâu thẳm. Dù sao vũ trụ bao la, sẽ có nơi giữ người, hà tất ở lại Trạm Không Gian chịu áp bức và lăng nhục? Trong quá trình phiêu bạt trong bóng tối đó, có lẽ tôi cũng may mắn bị Bức Tường Sao Chổi Thực Thể cản lại, từ đó ngồi lên xe khoáng với tiếng chuông lảnh lót của người du mục, lang bạt Biển Sao. Nhưng cũng có lẽ, là rơi thẳng vào hố sâu Leviathan ngân hà, như phù du lọt vào miệng cá voi.

Nội bộ của chúng rốt cuộc nóng ẩm tăm tối, hay như lời đồn của "Anonymous", tựa một bầu trời sao dịu dàng? Nếu là trường hợp thứ hai, dù sao trước khi chết cũng được nhìn thấy cảnh đẹp. Dù sao thì chết ở đó với chết ở đây cũng như nhau, không ai quan tâm.

"Bíp bíp... bíp... Xác nhận cân bằng hoàn thành."

Trong khoang cân bằng ánh đỏ lấp lánh, tiếng ồn nhắc nhở tôi, nhiệm vụ kiểm duyệt đã hoàn thành, sự cân bằng điện thế của lưới phòng hộ xác nhận bình thường. Chết ở vực sâu đúng là hoang tưởng. Giờ đây, tôi được gục trên bàn điều khiển, ghi chép nghiêm túc, sử dụng bút pháp cố làm ra vẻ cũng rất thanh nhã. Có lẽ, tôi không nên lãng phí tư liệu điền dã đầu tiên, nên nhanh chóng hoàn thành báo cáo nghiên cứu đầu tiên về lưới phòng hộ phản trọng lực, bù đắp nghiên cứu thất bại lần trước, tăng đánh giá bản thân. Hoặc là, tôi nên đến Khoang Sửa Chữa trước, tìm Wen Tianweng xin đồ uống, thả lỏng tinh thần. Lúc đó sẽ có thể sảng khoái thừa nhận, tôi thật sự không muốn viết báo cáo nghiên cứu nữa.

Thông qua cửa sổ, có thể nhìn thấy lưới phòng hộ phản trọng lực phản xạ ánh sáng xanh tím của vũ trụ. Nó đã tồn tại tám kỷ nguyên Hổ Phách... Loại năng lực bị thời gian đả kích này, ngoài "công ty", rất khó tưởng tượng là đến từ tay ai. Lúc nó hoàn thành, rốt cuộc là để nịnh hót ngài Herta hay lời tiên tri về nguy hiểm? Hoặc cả hai đều có. Dù sao thì ngay lập tức, đám quái vật đã đến, tấn công Trạm Không Gian với tần suất tăng theo ngày, biến chủng phái ra cũng ngày càng đáng sợ. Trong kỷ nguyên vừa qua, sống trong phòng khoang nghiên cứu, chúng giống như bóng ma sống trong lời đồn của Trạm Không Gian. Nhưng hiện tại, trấn thủ tuyến đầu, việc chạm mặt với chúng không phải sự kiện xác suất thấp.

Đây chưa thể xem là ác mộng, thậm chí còn khiến tôi phấn chấn. Tư liệu của "quân đoàn", luôn bị thành viên xuất sắc lủng đoạn, nếu có thể quan sát kẻ địch thân mật nhất của Trạm Không Gian từ khoảng cách gần, dù sao cũng thú vị hơn việc kiểm tu sự cân bằng điện ly phòng hộ, nghiên cứu cách tăng cấp phòng hộ. Tăng cấp phòng hộ nào phải việc mà một nhân viên như tôi phải lo lắng? Không lẽ "công ty" chỉ làm mà không phụ trách dịch vụ hậu mãi? Giao đề tài liên quan đến sự tồn vong cho nhân viên đánh giá thấp nhất trong kỷ nguyên này phụ trách, bản thân đã đi ngược với logic. Tôi nghi ngờ đây chỉ là cái bẫy, lời thoại ngầm là: Khi nhân viên mất tư cách thì nên đi làm một số công việc tay chân để chứng minh giá trị còn sót lại của mình.

Tuy tôi không có hứng thú gì với đề tài này, nhưng nếu không lấy ra được báo cáo nghiên cứu ra trò, kỷ nguyên tiếp theo tôi sẽ phải tiếp tục sứt đầu mẻ trán với nó. Một vòng tuần hoàn trừng giới tuyệt diệu.

Thật ra tôi không hiểu, tại sao vạn sự vạn vật đều phải có điểm. Tất nhiên, chắc chắn sẽ có người nói, chỉ có kẻ thất bại như tôi mới chất vấn tính hợp lý của điểm số. Vào mỗi kỷ nguyên Hổ Phách, một ngày cố định nào đó, tất cả nhân viên đều xếp hàng đi vào "phòng tính điểm", mặc cho Trạm Không Gian dùng danh nghĩa "Tri Thức" kiểm tra bản thân, giống như thịt heo trên dây chuyền, bị in lên điểm số xuất sắc, vừa, tệ. Để lấy điểm cao, những nghiên cứu ít gặp, kỳ lạ, chu kỳ báo cáo dài bị mọi người bỏ bê, các đề tài mưu lợi và làm trò thì ngày càng tăng. Khi tôi nhìn thấy mọi người lũ lượt đuổi theo nhưng con số giả tạo, tôi đã hiểu: Chúng tôi không phải đang được "Tri Thức" ban phúc, mà là bị "Tri Thức" bóc lột. Thông qua điểm số, nó dễ dàng thao túng những bộ não trông có vẻ thông minh này, tập trung trí lực của họ vào một chỗ cố định, ngăn cản họ suy nghĩ lung tung, tự do.

Tôi không kìm được nỗi nhớ về tình hình ở sao mẹ, cũng chính là hành tinh Xin-41 được đánh dấu trên "Bản đồ hành tinh Hosea", lúc đó tôi là thiên tài, phấn chấn biết bao. Khi tôi lần đầu thể hiện thiên phú khảo cứu, những người bạn tuổi thơ cũng không khác gì những nhân viên theo đuổi danh lợi của Trạm Không Gian hiện tại. Họ vây quanh tôi, như nhân viên vây quanh anh hùng nghiên cứu "quân đoàn", cầu xin tôi một ngày nào đó hãy dẫn họ rời khỏi sao mẹ, để cư dân Xin-41 mở mang tầm mắt, xem Tinh Vực không thuộc vùng thực dân sống như thế nào. Họ từng nghĩ về một cuộc đời hoàn toàn khác, mà không phải suốt đời bận rộn thu thập hương liệu ảo cảnh, cung cấp cho ảo tưởng trường sinh của chủng tộc "Slink".

Tôi cũng là sau khi đến Trạm Không Gian mới phát hiện, người Slink không phải chúa tể vũ trụ. Ngược lại, so với sự tồn tại chí cao vô thượng của hoàn vũ, sự khác biệt của chúng với cư dân Xin-41, cũng chỉ là sự khác biệt giữa kiến cánh và mối. Nếu một cư dân Xin-41 đủ bản lĩnh, họ nên bất chấp tất cả phát động phản kháng trật tự thống trị mỏng manh. Nhưng họ đã không làm. Một là vì thiếu kiến thức, hai là vì thiếu lòng can đảm.

Đối diện với tình cảnh áp bức tương tự, tôi tuy đã ít nhiều khắc phục được sự thiếu hụt tri thức, nhưng sự yếu đuối nảy sinh từ mảnh đất Xin-41 nghèo nàn, vẫn luôn ăn sâu trong xương tủy của tôi. Do đó, khi tôi vì đám sinh vật linh chất nắng mưa thất thường nhận được điểm đánh giá này, tôi đi tắm mình mắt "lưới trời" của phòng đánh giá, như tắm mình trong cơn mưa acid của sao mẹ... Nóng bỏng, nhục nhã, căm phẫn, im lặng.

Nhưng sự thật lại chứng minh rằng, ngay cả lúng túng cũng là dư thừa. Ngoài Trạm Không Gian, chia người theo các cấp chỉ có một điểm tốt, chính là để tiện cho việc nhận được cảm giác ưu việt. Nhưng ở đây càng tệ hơn, nhân viên thậm chí không cần cảm giác ưu việt. Mọi nỗ lực đều là để nhận được sự quan tâm và thừa nhận của ngài Herta. Mọi người đi ngang nhân viên điểm thấp này, giống như đi qua một hồn ma vô hại. Ừ, ở đây luôn có hồn ma vô hại, nối tiếp nhau, im lặng và ứ đọng, chỉ là khi tôi còn sức cũng có ý muốn quan tâm họ, hồn ma đó sẽ trở thành bản thân tôi.

Đến nay tôi vẫn không dám nói cho người thân ở quê hương nghe tình trạng của mình. Tôi không muốn họ biết, thiên tài mà mọi người ở Xin-41 ngưỡng mộ, trong Trạm Không Gian mà họ ngày đêm hướng về, chỉ là một miếng thịt theo tệ hại.

Eikura Shuu