Một
Goethe vào một đêm mùa hè, các vì sao trong như nước, nhưng trên trời lại có tuyết. Có người đã nói với Lesley rằng anh ấy có thể có những mong muốn chưa được thực hiện. Cô biết đó là gì, nhưng cô không thể làm được.
Lesley nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Goethe tại Khách Sạn Goethe. Người đàn ông ăn mặc bảnh bao nhìn mình và mỉm cười, và cô nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt màu nâu của anh ta. Nhưng trên đường chạy trốn nên cô đã né tránh ánh nhìn đó, tuy nhiên người đàn ông đó không những không thấy khó chịu, ngược lại còn rót cho cô một tách trà nóng.
"Tôi có thể giúp gì được cho cô, cô gái xinh đẹp?" Đó là những lời đầu tiên mà Goethe nói với Lesley.
Hai
Khách Sạn Goethe không hổ danh là thánh địa trong thế giới hỗn loạn này. Trên đường từ khu mỏ, ông già tốt bụng bị tàn tật nói với Lesley rằng: "Khách Sạn Goethe là nơi trú ẩn duy nhất trên đường, bởi vì luật lệ ở đây rất khác so với những nơi khác."
Đó là sự thật, và tất cả mọi người trong khu vực lân cận khách sạn đều biết rằng ông chủ Goethe mặc dù trông thân thiện, nhưng đã nổi tiếng khi còn trẻ. Trong khách sạn, bất kể là chức vị cao hay thấp, ai cũng phải nể mặt sếp. Mặc dù quy tắc này không được viết và treo trên tường, nhưng nó đã trở thành luật bất thành văn trong hơn mười năm.
"Goethe, ông ấy là người trượng nghĩa." Người hiểu biết luôn dành hết lời để khen ông chủ khách sạn. Ông Goethe luôn thân thiện trong việc điều hành khách sạn sang trọng, và không ai biết tiền của ông đến từ đâu. Nhưng ai cũng biết ông ấy thu phí cực thấp cho những người thực sự cần, bao nhiêu năm qua ông ấy đã âm thầm chở che cho những con người khốn khó không lối thoát.
Chẳng hạn như Lesley.
Ba
Lesley từng làm việc ở một nơi nổi tiếng về khai thác mỏ, có mỏ ở khắp nơi, không ai biết còn bao nhiêu vân quặng vẫn chưa được khám phá. Luôn có tin đồn rằng đã phát hiện ra quặng mỏ và trở nên giàu có chỉ sau một đêm, Lesley đã từng nghe đồng nghiệp của mình kể lại khi cô ấy đang làm việc rằng chủ sở hữu của hầm mỏ này là một người đàn ông may mắn. Dựa vào sự hỗ trợ của các hầm mỏ lớn nhỏ, trong thành phố có rất nhiều cơ hội việc làm, Lesley đã làm việc ở đây vài năm và tiết kiệm được một số tiền nhỏ. Cô đã nhờ người mang số tiền tiết kiệm được về nhà, nhưng sau bao ngày chờ đợi, cô nhận được tin buồn về cái chết của mẹ mình.
Lesley tự hỏi tại sao mẹ cô đột nhiên đổ bệnh. Nhưng điều mà Lesley không thể hiểu được là tại sao cô chỉ muốn về nhà, nhưng cô luôn bị đuổi theo và đánh đập bởi những người có khuôn mặt hung dữ trên đường đi. Thật kỳ lạ khi ngôi nhà mà cô ấy lớn lên, che chở cho cô ấy và mang lại cho cô ấy vô số ấm áp, nhưng đột nhiên nó trở thành một nơi cấm đoán nào đó. Lesley muốn đến mộ mẹ cô ấy để dâng bó hoa yêu thích của cô ấy. Và bây giờ, cô ấy thậm chí không thể về nhà.
Ngoại trừ gió và tuyết, không có ai chào đón cô về nhà.
*Các trang tiếp theo dường như đã bị xé ra, những trang duy nhất còn lại là bài phê bình tức giận của ai đó:
"Không có tư chất thì đừng học đòi viết lách!"
"Chỉ là những tác phẩm rẻ tiền, không lẽ cũng có người đọc sao?"