Không rõ ở Hổ Phách Kỷ nào, Trạm Không Gian "Herta" nghênh đón nhà nghiên cứu định mệnh kia. Anh ta thầm đưa ra lời hứa: Muốn hiến dâng tất cả tinh thần và sức lực trong quãng đời còn lại trên Trạm Không Gian, để sáng tạo một thành quả nghiên cứu độc nhất vô nhị. Nhưng không ngờ là, "quãng đời còn lại" của anh ấy quá dài lâu, gần như có thể đặt ngang bằng với sự vô tận.
Chúng tôi không thể biết khi ấy anh ấy gặp phải sự cố thí nghiệm gì, nhưng chúng tôi có thể chắc chắn là, "sự cố" này là điều kiện tiên quyết, bắt buộc trong "câu chuyện" sau đó. Nếu muốn suy luận câu chuyện trước đó, đừng ngại ngần phát huy chút trí tưởng tượng: Đó có lẽ là một Vật Thể Lạ có hiệu ứng "Tâm Lý Phóng Chiếu", hoặc cũng có thể là bản thân dự án mà anh ấy đang hoàn thành, có nội dung chính liên quan đến "Tâm Lý Phóng Chiếu". Anh ấy ôm mộng ước và ấn nút, cho rằng trên màn hình hiển thị sẽ là những dữ liệu mà anh ấy mong cầu, nhưng không ngờ lại đón nhận sự bắt đầu của bi kịch.
Dữ liệu của bộ phận an ninh cho thấy, trong những sự cố xảy ra trên Trạm Không Gian đến nay, không thiếu những trường hợp nhà nghiên cứu hy sinh, nhưng chưa từng có ghi chép cụ thể nào về việc nhà nghiên cứu "biến mất tại chỗ". Nhưng "thân xác" của anh ấy lại cứ thế mà biến mất, không ai biết được biến đi đâu, cũng chẳng ai có thể đem trải nghiệm của anh ấy ghi chép thành tập. Có lẽ đến tận hôm nay, trong gió bụi của Trạm Không Gian đều còn hình bóng của anh ấy... Tạo hóa đùa giỡn con người, bước cuối cùng của thí nghiệm lại được anh ấy đích thân hoàn thành, tư duy trong não bộ anh ấy bị "phóng chiếu" hoàn toàn lên một vật thể nào đó.
Thử nghĩ, nếu như bạn chỉ có thể "quan trắc" những điều xảy ra trước mắt, nhưng lại không thể can thiệp hoặc thực hiện hành vi nào đó phù hợp với ý nghĩ của bản thân đối với nó, đó là một trải nghiệm như thế nào nhỉ? Câu trả lời là: Rất khó để không bị "lệch lạc"! Đem tư duy trong não bộ giam trong một căn "nhà lao", nhưng "tư duy" ở trong đó được biểu hiện dưới dạng vật chất gì chứ? Rốt cuộc là "vật chứa" nào có thể chứa đựng thứ "hư vô mờ ảo" như tư duy? Không một ai biết câu trả lời.
Tuy nhiên, điều này khiến trong Trạm Không Gian có thêm một "nỗi sợ vô hình"... ai muốn trong ly cà phê của mình không phải cà phê được pha nóng hổi, mà là một tư duy tiêu cực của một người trưởng thành nào đó chứ?
Có nhà nghiên cứu trả lời rằng, bản thân từng nghe thấy tiếng động kỳ lạ ở khu vực quanh cửa chống trộm của khoa. Anh ấy mô tả thứ âm thanh này là "Như khóc như nghẹn, nhưng lại ầm ĩ không dứt", nghi là có thứ sinh vật thần bí gì đó đang khóc than. Bản thân tôi và trợ lý hoàn tất điều tra thực tế một cách mau chóng, đồng thời tiếp tục trở lại xem cánh cửa chống trộm ồn ào và thần bí kia. Tuy nhiên thực tế lại khiến những người tại hiện trường vô cùng tiếc nuối... Chúng tôi không hề phát hiện ra hiện tượng gì khác thường, cũng không phát hiện ra căn cứ xác đáng để bổ trợ cho giả thuyết "Tâm Lý Phóng Chiếu". Dưới sự điều tra sâu rộng, kiên trì không ngừng của tác giả và trợ lý, chúng tôi cuối cùng cũng phát hiện ra gần khu vực cánh cửa chống trộm có một con Wubbaboo đi lạc, nó không ngớt kêu lên tiếng "U...u...". Nhưng có một nhà nghiên cứu nào đó thần kinh yếu đuối nghe được, nên cho rằng tiếng kêu của nó là tiếng khóc than, từ đó gây ra câu chuyện ồn ào này.
Tại đây tác giả có lời kêu gọi: Chuyện lạ phải được giải mã, công việc thì phải làm điều độ! Chúng ta hẹn gặp lại kỳ tới nhé!