Archivum Honkai: Star Rail

(Phần 1)

Ngày 32 tháng 10

Sáng sớm thức dậy, tôi không động đậy. Tôi tưởng tượng nếu mình vắng mặt một ngày thì trong công đường sẽ như thế nào.

Tôi rất rõ, sẽ không sao hết. Ai rời khỏi thì Xianzhou vẫn tiếp tục tiến lên, giống như mũi tên của Đế Cung, sẽ luôn bắn về nơi nó nên đến.

Gần đây ngày càng không đủ kiên nhẫn xử lý những chuyện vặt vãnh ở sở. Mỗi lần nhận công việc nào đó đều phải lải nhải một phen, oán thầm một lượt tất cả những người của các bộ phận liên quan, sau đó cắn răng làm tiếp. Giao cho cấp dưới là không thể, người trẻ tuổi đều rất tự do, chỉ làm những việc mình muốn làm, chỉ tơ tưởng được phái đi làm những công việc ở thế giới khác, không thèm đếm xỉa đến những việc vặt vãnh trước mắt.

Công việc của Sở Địa Hành không có ý nghĩa gì cả. Trong 122 năm tôi tiếp quản, chúng cứ xảy ra lặp đi lặp lại, và sẽ tiếp tục lặp lại như vậy.

Tôi không muốn làm. Tôi chỉ muốn giống như một chú chó, nằm rạp trước Công Đường Sở Địa Hành phơi nắng giả, nhìn dòng người qua lại, đoán xem họ làm gì, nếu có du khách ném bánh cho tôi, tôi sẽ vẫy đuôi với họ.

Tiếc là, trên Xianzhou không có chó rảnh rỗi ở không, Diting còn có ý chí hơn cả tôi.


Ngày 2 tháng 11

Họ nói dấu hiệu đầu tiên của sự già đi ở Tộc Đoản Sinh là bắt đầu nhớ về quá khứ, người Xianzhou cũng vậy. Tuy cơ thể của chúng tôi không già đi, nhưng trái tim sớm đã bị những chuyện đã qua khoét rỗng.

Tôi mơ thấy mình trở về chiến trường. Tôi và anh em Vân Kỵ Quân tay cầm nỏ sấm, sau lưng là thanh kiếm tự động tìm địch. Chúng tôi trở về Xuange, về đến Cánh Tay Người Khổng Lồ, về đến đảo Thalassa, chiến đấu với Tà Vật Trù Phú muôn hình vạn trạng.

Tôi mơ thấy mình bị thú hình dáng kỳ dị bao vây. Kiếm không ngừng bay lượn bên cạnh, chiến đấu rồi vỡ vụn. Dịch cơ thể của đối phương dính đầy mặt tôi, tôi không ngờ nó không lạnh, tôi không ngờ nó màu đỏ.

Thế giới trong mơ đỏ chót. Đám thú khổng lồ với lớp vỏ chitin silicon gào thét dữ dội, nghiền nát tất cả những người tiếp cận. Tà Vật đập đôi cánh mỏng dính, gió táp vào mặt đau đớn.

Tôi muốn nhìn lại bộ dạng của anh em. Nhưng bên cạnh tôi không có ai cả. Cúi đầu nhìn, dưới đất là những khuôn mặt không cam tâm, biểu cảm đông cứng đang gào thét nguyện vọng chưa thực hiện được lúc còn sống. Mỗi một con mắt đều giống như viên bi thủy tinh bị làm trầy, nhìn chằm chằm lên trời.

Tộc Trường Sinh... Câu chuyện cười này khiến tôi không kìm được cười to rồi tỉnh dậy.

Chỗ từng bị kéo đứt bên cánh tay phải đang nóng rát, tựa như vừa được kéo khỏi miệng thú khổng lồ. Tôi xoay xoay khớp, dù nó có thể mọc lại, tôi vẫn không thể quên cơn đau gần như khiến tôi cắn nát cả thế giới này. 300 năm trôi qua, nỗi đau này vẫn chưa nguôi ngoai.