Archivum Honkai: Star Rail

Chương 2 Thủ Đô Băng Giá Đoạn 1

Nối tiếp đoạn trên: Artem được hai cha con bí ẩn cứu sống, và tỉnh dậy trong một cơ sở y tế bình dân. Anh đã nhìn thấy một thế giới kỳ lạ hoàn toàn khác hẳn với Belobog. Mọi thứ ở đây đều được xây bằng "nước mưa". Cư dân chung sống hòa mình với gió tuyết, với sự trợ giúp của những vật liệu đặc biệt đã xây dựng nên nhiều kỳ quan ngoài sức tưởng tượng của Artem...

Khi thời gian bắt đầu trôi trở lại, Artem nhận ra mình đang nằm trong một cơ sở y tế.

Nói là cơ sở y tế, nhưng ở đây không có gì giống với Bệnh viện Đấng Kiến Tạo Nhân Ái ở Belobog... Ở Belobog, không có bệnh viện nào cung cấp giường bệnh trông giống như pha lê điêu khắc này. Artem chỉ nhận ra mình đang được điều trị khi nhìn thấy ống truyền dịch đang cắm vào tay mình.

Bên tai vang lên tiếng ầm ầm. Đôi mắt đang mở hé chỉ cảm nhận được quầng sáng lờ mờ và nóng rực. Hiển nhiên, chức năng cơ thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Anh đã quay về thế giới bên kia... Chỉ có điều này là không phải nghi ngờ gì cả.

Người chào đón anh xuất viện chính là cô gái trong mộng đã từng giúp đỡ anh trước đây.

"Chúc mừng anh được xuất viện."

"Cảm ơn, cho tôi hỏi nơi này... Còn cô là...? Tôi nên giới thiệu bản thân mình trước mới phải... Khoan đã..."

Artem muốn biết quá nhiều điều. Câu từ cứ giống như bầy cá tranh giành nhau, không thể ghép thành một câu hoàn chỉnh.

"Tôi là Anna."

"Tôi là Ar, Artem..."

Anna không cột tóc lên như lần đầu họ gặp nhau, mà để xõa tự nhiên. Bên ngoài mái tóc dài màu nâu nhạt được vuốt lên khi ngược sáng, mái tóc như được ánh sáng lung linh nâng nhẹ lên. Hai hàng mi dài và đôi mắt tĩnh lặng như một mặt nước, đẹp vừa vặn trên khuôn mặt gầy gò... Trong cuộc sống trước đây của Artem, anh luôn cố gắng tránh nhìn quá kỹ khuôn mặt của những cô gái trạc tuổi. Nhưng anh không thể dừng lại được, cho đến khi cả hai đều trở nên ngại ngùng.

Có lẽ vì từng được cứu sống một lần, nên trong lòng Artem đã nảy sinh một cảm giác chưa bao giờ có trước đây.

Giống như Artem suy đoán, nơi này không phải là Belobog thật.

Đây là thành phố được xây dựng trong gió tuyết... Thủ Đô Băng Giá, như cách gọi của người dân nơi đây.

Không giống như Belobog, tổ tiên của Thủ Đô Băng Giá đã sống sót được trong gió tuyết nhờ công nghệ của thế giới cũ, và kéo dài ngọn lửa của thế giới cũ. Với Artem mà nói, bây giờ chính là giai đoạn xung đột văn hóa ngọt ngào nhất: Mọi thứ đều có cảm giác mới lạ... Như thể những công nghệ thời tiền sử đang ngủ quên trong viện bảo tàng đều đang thức tỉnh hoàn toàn... Như vô số lần anh đã trải qua trong giấc mộng vậy. Cùng với Anna, thành phố này đang dần hiện ra trước mắtt Artem.

"Trong thời gian anh làm phẫu thuật, chắc họ cũng đã tiêm [Hoa Nhung Tuyết] vào trong người anh rồi."

"[Hoa Nhung Tuyết]... Là gì vậy?"

"À, nó là... Là một thứ siêu nhỏ, ừm. Nói sao nhỉ... Máy móc?"

"Máy móc? Tôi tưởng máy móc đều là những thứ to lớn với bánh răng, dây xích và van xì? Máy móc...còn có thể bơm vào trong máu sao?"

"Nếu anh muốn hỏi về nguyên lý, thì tôi cũng không hiểu rõ lắm. Tôi chỉ biết là, mọi công dân của Thủ Đô Băng Giá đều được tiêm [Hoa Nhung Tuyết] từ khi ra đời. Bằng cách này, chúng tôi không còn sợ hãi gió tuyết lạnh giá nữa. Khi còn nhỏ, tôi nghe đội thám hiểm nói, người nước ngoài phải mặc quần áo thật dày để tránh lạnh. Sau khi gặp anh, tôi mới nhận ra, thì ra đúng thực là có chuyện đó thật."

"Không biết người mặc áo ấm dày cộm là tôi, ở trong mắt mọi người có chút phong thái nước ngoài nào không?... Phải rồi, nhắc đến người nước ngoài... Ngoài Thủ Đô Băng Giá ra, còn thành phố nào khác tồn tại trong thế giới này không?"

"Tất nhiên là có, thế giới này rất rộng lớn mà."

Vừa nói, Anna vừa dừng bước chân. Artem cũng dừng lại theo cô. Trong khoảng không trống trải phía trước, một nhóm người mặc đồng phục đang vây quanh pháo đài. Các khẩu súng trên pháo đài hướng lên trời, hình như đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ai đó châm lửa đốt kíp nổ.

"Họ định nổ súng vào tòa nhà đối diện hả?"

"Ha ha ha ha!" Anna không nhịn được cười. Cô không quen làm hướng dẫn viên cho người nước ngoài: "Anh nói vậy cũng không sai. Tuy nhiên, họ chỉ định xây một tòa nhà ở đây."

"Xây nhà?"

"Ừm, xây nhà. Nhưng trước khi xây xong, tôi cũng không biết rốt cuộc nó có hình thù gì nữa."

Sau trận nã pháo liên hồi, một đám mây dày kết tủa nhanh chóng hiện lên trên bầu trời phía trên khoảng đất trống. Một lúc sau, dòng nước mà Anna gọi là "mưa" đã rơi từ trên trời xuống.

Artem chưa bao giờ nhìn thấy "nước mưa", thậm chí rất hiếm khi nghe thấy từ này, nhưng đã từng đọc nó trong các ghi chép cổ tìm thấy trong viện bảo tàng, và hiểu "mưa" là hiện tượng khí hậu xuất hiện thường xuyên ở thế giới cũ. Nhưng ở Belobog, thứ rơi xuống từ trên trời chỉ có tuyết.

Cho đến lúc này, cuối cùng Artem cũng hiểu được, những bông tuyết lạnh giá và khắc nghiệt ở quê hương anh lại có thể rơi xuống một cách nhẹ nhàng như vậy ở đây.

Mưa rơi xuống không gian trống trải, nhưng không tràn lan ngay lập tức mà ngưng tụ lại thành hình dạng cụ thể... Như thể được vài bàn tay vô hình nhanh chóng xây đắp thành một tác phẩm điêu khắc. Mưa không ngừng rơi, những đường nét của tòa nhà cũng trở nên rõ ràng hơn... Cả tòa nhà nhô lên từ mặt đất, hình dáng rất khác với phong cách của Belobog.

Một tòa nhà cao hàng chục mét được hoàn thành chỉ trong vài phút ngay trước mắt Artem, giống như một phép màu.

Trước sự kinh ngạc trong mắt Artem, Anna không còn ngạc nhiên nữa. Cô nói, mọi tòa nhà ở Thủ Đô Băng Giá đều được ngưng tụ và hình thành bởi những "nước mưa" thần kỳ này. Nếu "Thuyền Mây" giám sát khí hậu có thông tin tức về bão gió tuyết, những tòa nhà này sẽ biến lại thành dòng nước chỉ với một chỉ lệnh, chờ người dân của Thủ Đô Băng Giá di cư đến một khu vực thích hợp hơn, chúng sẽ được tạo hình thành những tòa nhà một lần nữa.

Mọi người trao đổi với nhau những bản thiết kế độc đáo, những tòa nhà kỳ lạ hiếm thấy mọc lên từ mặt đất. Với cư dân địa phương mà nói, đây là phong cảnh không gì tự nhiên bằng.

...