Ngày càng nhiều bông tuyết rơi trên mặt, hành lý trên lưng ngày càng nặng, con lừa già cảm thấy móng vuốt lạnh buốt bắt đầu đau đớn:
"Khi nào trận bão tuyết này mới kết thúc?"
-Một con chó săn già hóm hỉnh nghe thấy lời phàn nàn của con lừa, và ngáp từ phía sau gốc cây cổ thụ:
"Bão tuyết không dừng lại được đâu! Cần gì phải gấp rút lên đường chứ? Coi chừng ngã sấp mặt trong tuyết!"
Tuyết dày đặc che mắt chú lừa, nó không còn sức tiến tới nữa, đành phải nấp sau rễ cây cùng chó săn để tránh bão tuyết.
Nhưng một con chó săn thì sao lại xuất hiện ở vùng ngoại ô gió bão gào thét chứ? Con lừa già cảm thấy hiếu kỳ:
"Cám ơn anh bạn! Nhưng sao anh lại nằm trong bão tuyết thế?"
Nghe xong lời này, con chó già chỉ có thể lắc đầu:
"Đừng khách sáo, bão tuyết rơi không ngừng, con mồi biệt tăm biệt tích. Chủ nhân nhẫn tâm với tôi, muốn lấy tôi làm nhân bánh! Sao tôi chịu được? Chỉ còn cách chạy trốn để bảo toàn tính mạng!"
Con lừa già liên tục thở dài sau khi nghe điều này: Bão tuyết dày đặc không nơi nào để đi, thì làm sao có thể bảo toàn tính mạng? Nhưng nó lại nảy ra ý tưởng ngay trong chớp mắt:
"Hãy nghe tôi! Có một thành phố tên là Belobog, nơi thời tiết đủ ôn hòa! Tôi sẽ chơi piano, anh có thể chơi trống, chắc chắn có thể trở thành khách quen trên sân khấu!"
Con chó săn già nghĩ rằng, đây là một đề xuất thực sự tốt. Vì vậy hắn vui vẻ lè lưỡi, hơi ấm thở ra đều hóa thành hoa tuyết:
"Vậy tôi sẽ cùng đi với anh!"