Nối tiếp đoạn trên: Trong chương này, nhóm của Artem đã tìm thấy một bàn thờ nơi họ có thể trực tiếp nói chuyện với quái thú khổng lồ [Đồng Xuân], đồng thời cũng biết được đường đến phổi của quái thú khổng lồ. Nhưng khi họ đến được chỗ phổi, lại phát hiện ra một khu rừng mưa nhiệt đới của thế giới cũ và rất nhiều nước tù đọng. Để tìm ra nguyên nhân thực sự khiến nước ứ trong phổi của quái thú khổng lồ, Artem và Duke đã thử lặn xuống nước tìm kiếm. Ngay khi họ chuẩn bị đổi oxy thì bị tấn công bất ngờ, bị kéo xuống sâu dưới nước, không bao giờ trồi lên được...
...
Artem tỉnh lại sau giấc ngủ say, cảm thấy một trải nghiệm tuyệt vời chưa từng có trước đây tràn ngập khắp cơ thể, như thể anh đã được giải thoát khỏi cơ thể nặng nề. Anh vô cùng thoải mái. Trong giấc ngủ mê man dài dẵng cũng có cảm giác yên tâm tuyệt vời, giống như cảm nhận của em bé khi nằm trong nước ối trong bụng mẹ vậy.
Cảm giác mơ hồ vẫn chưa trôi qua hoàn toàn. Ý thức dần dần hiện rõ trong não anh.
Artem đã nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi anh ngất đi: Anh vùng vẫy muốn bơi lên mặt nước, nhưng lại bị ai đó đã giữ chặt cơ thể làm anh không thoát ra được... Nín thở đã hết mức...
Tôi bị chết đuối rồi hả?
Artem chưa kịp làm rõ vấn đề này, bởi vì anh phải hiểu được tình hình trước mắt trước đã: Anh phát hiện ra cả người mình đang chìm hoàn toàn trong nước, nhưng không hề cảm thấy ngộp thở. Anh lật cổ tay lên, cảm thấy nước đang chảy giữa các ngón tay thật. Ngay sau đó, anh bắt đầu đạp hai chân, và cơ thể cũng nổi lên theo đó.
"Rầm!" một tiếng, lưng anh đập vào song sắt của nhà tù.
Mặc dù cú va chạm bất ngờ khiến Artem đau muốn chửi thề, nhưng cảm giác vẫn còn sống khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Anh tỉnh rồi sao, anh Artem?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Artem bơi đến chỗ phát ra âm thanh đó, nhìn thấy đội trưởng Duke, người đã lặn xuống nước cùng anh, cùng với hàng rào sắt nằm ngang giữa họ.
"Đội trưởng Duke, anh vẫn còn sống à? Rốt cuộc bây giờ chúng ta là..."
"Chúng ta đã bị bắt bởi cư dân dưới nước."
"Vậy tôi ngất đi cũng là vì những..."
"Đó là do anh ngộp thở nên ngất đi thôi. Anh vẫn chưa nhận ra à? Ở nơi này, dưới nước có thể hít thở đó."
Lúc này Artem mới hiểu ra, anh có thể sống sót là nhờ vào thứ nước thần kỳ này. Trước đây khi còn theo học ngành Y, anh đã học được chút kiến thức như thế này: Chỉ cần oxy hòa tan trong nước đủ nhiều, con người có thể hít thở tự do dưới nước.
Như để phản ứng lại cuộc nói chuyện giữa hai người, một nam thanh niên bơi qua trước cái chuồng của hai người. Anh ta mặc bộ đồ bó sát, tay cầm cây lao, gõ mạnh vào hàng rào kim loại. Chấn động cực lớn kéo theo sóng nước đập trúng Artem.
"Im lặng, đây không phải là nơi để các người tán gẫu!" Người trông như lính canh ngục đó không hề có ý cho họ vui vẻ: "Nếu không ở dưới nước, thì ở đâu mà hít hở được chứ. Hai tên kia, qua đây xem cái này!"
Tên lính canh ngục kéo tấm lưới đánh cá trong tay, thứ đang bị hắn kéo từ từ trôi vào trong tầm mắt của hai người họ... Đó là một đống giun màu trắng, trong suốt, mập mạp và ngu ngốc. Nói là giun, nhưng thực tế là Artem cũng không chắc lắm... Nhưng anh chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy cái đống bò lúc nhúc ở trước mặt.
"Có biết những con giun này đến từ đâu không?"
Artem và Duke nhìn nhau, lắc đầu ngơ ngác.
"Chậc, đồ vô dụng. Ta tưởng các người sẽ biết chút gì nữa chứ..."
"... Đây là giun?"
"Không biết, nhưng phải có một cái tên để gọi chứ." Tên lính canh ngục chợt nhớ ra thân phận của mình, và dùng cây lao gõ mạnh vào hàng rào một lần nữa: "Câm miệng! Cấm bắt chuyện với ta!"
Sau một hồi im lặng, Artem tiếp tục hỏi: "Lũ giun này hình như còn không có nội tạng, chẳng lẽ không phải sinh vật sống?"
"Thứ này chạy theo người ta, giống như nó có mắt vậy, ai quan tâm nó có phải là sinh vật sống hay không," Tên lính canh ngục lộ vẻ mặt khinh bỉ, "Hơn nữa, một khi chúng nứt ra, chúng sẽ tiết ra một chất lỏng làm tan biến con người. Nước sau khi bị chất lỏng này làm ô nhiễm thì không thể giúp con người thở nữa."
"Nước bị ô nhiễm à..."
Duke lạnh lùng nói thêm: "Vậy là các người không tấn công lũ giun, mà là xây dựng nhà tù khổng lồ dưới nước này..."
"Ha ha ha, chẳng phải có người thông minh đây à! Còn cái tên bên cạnh ngươi cứ hỏi liên hồi như một tên ngốc... Đúng vậy, lũ giun này đều bị nhốt ở hai trăm tầng bên dưới phòng giam của hai người." Nói mới nhớ, tên lính cai ngục lộ vẻ mặt nặng nề, thay đổi giọng điệu chế giễu trước đó: "Để tồn tại, chúng ta phải tiếp tục xây dựng."
Artem thử quan sát dưới chân mình. Mặc dù thị lực của anh không tốt bằng Duke, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy số lượng đáng kinh ngạc của những cái chuồng phía dưới chân mình... Đúng là có vô số con giun trắng bị nhốt trong đó. Nhưng nước quá sâu khiến anh không thể nhìn thấy rõ cái chuồng dưới cùng nhất nằm ở đâu, mà chỉ nhìn thấy một vực thẳm. Nếu nói mực nước đang không ngừng dâng cao, vậy thì lũ giun bị nhốt ngày trước có thể đã bị nứt do áp lực... Nghĩ đến đây, dưới vực thẳm dường như chỉ còn lại hơi thở của cái chết.
Artem dường như đã hiểu được nguyên nhân thực sự khiến phổi của "Đồng Xuân" bị ứ nước.
Sự xuất hiện liên tục của loài gun, sự xây dựng liên tục các nhóm nhà tù khổng lồ khiến lượng nước tích tụ trong phổi ngày càng cao, trong khi không gian để trao đổi oxy cho "Đồng Xuân" lại ngày càng thu hẹp.
"Nhà tù này vốn không phải để nhốt các ngươi," Tên lính canh ngục dùng cây lao gõ vào hàng rào kim loại một lần nữa, "Nếu các ngươi có thể giúp chúng tôi tìm ra nguồn gốc của lũ giun này, chúng tôi sẽ để cho các ngươi cút về nơi đã xuất phát. Thấy sao?"
"Vậy, nếu tôi nói... Thật ra chúng tôi đến từ phía trên mặt nước thì sao?"
(Còn tiếp)