Archivum Honkai: Star Rail

Chương 6 Vương Quốc Dung Nham Đoạn 1

Nối tiếp đoạn trên: Trong chương này, cuối cùng nhóm của Artem cũng đã đến được điểm dừng cuối cùng của cuộc hành trình trên trái đất... Vương Quốc Dung Nham. Được đạn tín hiệu của Dalmir dẫn đường, những tiếng ầm ầm vang lên từ dung nham nóng chảy và những tảng đá lớn ở phía xa, một con sâu to lớn mặc áo giáp dừng lại trước mặt họ. Họ sắp cưỡi gã to lớn này đến vùng đất của những khẩu đại bác...

...

Artem vốn không thích những loài động vật không xương sống.

"Họ đã nhìn thấy đạn tín hiệu rồi. Mọi người nhìn kìa, đó chính là Giun Dung Nham, nó đến đưa chúng ta về nhà đó."

Cảm xúc vui mừng và tự hào trong lời nói của Dalmir không thể nhầm lẫn vào đâu được.

"Đón chúng ta? Sao lại là một con giun to vậy... Trên đường đi nhiều giun quá rồi."

Con giun khổng lồ này cao khoảng 2m, dài gần 20m. Dù nói là đang dừng lại đợi, nhưng nó vẫn không ngừng nhúc nhích dù chỉ một giây. Cơ vòng được bao phủ bởi nhiều lớp vỏ hình cánh hoa, trên lớp vỏ cũng được bao phủ bởi đầy cát đá đen mịn, giống như một lớp phủ đặc biệt được hình thành bởi hỗn hợp dịch tiết và dung nham.

Artem đứng sững tại chỗ một cách miễn cưỡng.

"Artem, anh nói gì vậy! Con này làm gì kỳ lạ bằng những con ở Đồng Xuân."

"Đi thôi, Artem."

Anna cũng theo Dalmir bước lên phía trước.

Phía trên các cơ vòng có một ông già đang đứng. Ông cầm cây sào dài ở một tay, tay kia cầm một cái móc sắt, còn buộc một thứ gì đó giống dây cương. Ông lộn người từ trên lưng con giun khổng lồ xuống, động tác đáp đất hơi khoa trương. Ông già dang rộng hai tay và ôm Dalmir vào lòng... Có thể nhìn ra được, hai người họ không chỉ quen nhau đã lâu, mà còn nhiệt tình như nhau.

"Chào Dalmir!"

"Hội trưởng Barbicane! Sao ông lại đích thân đến đón con!"

"Ha ha ha ha, bất ngờ lắm phải không! Mau giới thiệu với ông bạn đồng hành phiêu lưu của con đi nào!"

"Chào ông, con là Anna."

"Chào Anna! Ta là Barbicane! Cô gái này đáng yêu thật... Ha ha ha ha!"

Thấy Artem bất động, Barbicane liền đi về phía anh, cao giọng hét lên: "Chàng trai ở đằng kia, mau lại đây! Chúng ta phải quay về Vương Quốc Dung Nham rồi!"

Artem thấy ông già đi khập khiễng đến nắm lấy tay mình, nên đành phải đi theo sau tấm thịnh tình khó từ chối đó.

"...Chào ông, con là Artem."

...

Đúng như Artem đang lo lắng, sau khi leo lên lưng Giun Dung Nham, anh phát hiện những lớp vỏ kim loại không theo khuôn mẫu này có vẻ không vừa vặn với con giun khổng lồ kia. Artem chỉ còn biết giữ chặt tay vịn ghế ngồi, hai chân kẹp chặt lại, tránh bị rơi ra khỏi lớp áo giáp rời rạc này. Một đầu của cây sào dài mà Barbicane đang cầm trên tay cũng phát ra tiếng xẹt điện. Ông nắm lấy dây cương để xác nhận những người phía sau đã vào chỗ ngồi ổn định.

"Xuất phát thôi!"

Sau khi bị điện cực của Barbicane kích thích, con giun khổng lồ bắt đầu di chuyển. Cùng với sự giãn ra và co vào một cách nhịp nhàng của các cơ vòng, tốc độ tiến về phía trước của nó ngày càng nhanh hơn. Đây là một cách tiến về phía trước tuyệt vời. Phía trước Artem là Anna, phía sau là Dalmir, khoảng cách giữa ba người họ không ngừng thay đổi theo sự giãn ra của các cơ vòng.

Phải nói rằng loại phương tiện giao thông đặc biệt này có những ưu điểm không ngờ.

Giữa con giun khổng lồ và lớp áo giáp rời sẽ có mức áp lực tồn đọng nhất định, điều này giúp cả đoàn người của họ cũng có thể chui vào các khe đá và đi qua; Con giun khổng lồ còn có thể đi vòng quanh vài ngọn núi lửa nhỏ để đạt đến độ cao nhất định, sau đó leo thẳng lên bức tường dung nham vốn định đi vòng qua ban đầu. Ông già Barbicane điều khiển con giun khổng lồ bằng các tín hiệu điện cực phức tạp. Còn con giun khổng lồ cũng có thể tự mình đưa ra vài phán đoán khéo léo và tinh tế. Dưới sự phối hợp của cả hai, từng động tác đáng kinh ngạc liên tục được hiện thực hóa.

Artem còn quan sát được cách tản nhiệt độc đáo của con sâu khổng lồ này: Chất nhờn trên vỏ giáp của con giun khổng lồ được thấm ra ngoài qua các lỗ lưới được khoét trên vỏ... Bằng cách này, vừa loại bỏ cát đá nóng, vừa kết dính đất sét và cát đá mới, hoàn thành quá trình tản nhiệt của vỏ.

"Thật không thể tin được..."

Cùng với cuộc hành trình tiếp diễn, "những câu chuyện phiếm về Vương Quốc Dung Nham" giữa Dalmir và Barbicane cũng ngày càng thú vị.

Theo như Dalmir giới thiệu, một nửa số nhà thám hiểm ở Vương Quốc Dung Nham thích chế tạo đại bác, và nửa còn lại thì thích ra ngoài khám phá. Ông già Barbicane là Hội trưởng của Ủy ban xúc tiến đại bác ở Vương Quốc Dung Nham, là người đại diện mê mẩn công nghệ đại bác. Việc duy nhất có thể khoe khoang ở Ủy ban xúc tiến đại bác chỉ có kích thước của đại bác hoặc bình phương của tầm bắn.

"Trong ủy ban của chúng tôi, mức độ được nể nang chỉ liên quan đến uy lực của khẩu đại bác mà người đó nghiên cứu. Còn người chỉ biết chế tạo súng kíp như Dalmir, ủy ban chúng tôi không thèm ngó tới! Ha ha ha ha!"

"Con là một nhà thám hiểm chuyên nghiệp đó nha! Ha ha ha ha!"

Tiếng cười thẳng thắn của Hội trưởng Barbicane khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Ông bị mất một mắt, một bàn tay được làm bằng móc sắt, còn một cái chân giả bằng kim loại nữa. Mãi cho đến khi ông quay đầu lại để trò chuyện với Dalmir, Artem mới có cơ hội để nhìn kỹ, ông còn có một hộp xương sọ làm bằng cao su.

"Cậu muốn hỏi về hộp xương sọ này hả? Lúc trước khi bị đại bắc bắn nổ tung ngực, da đầu cũng bị nổ theo! Nhưng bộ não vẫn còn xài được, ha ha ha ha!"

Cùng với việc kiểm soát bộ giáp kẹp cơ thể ngày càng thuần thục hơn, Artem bắt đầu có chút sức lực để thưởng thức phong cảnh trong cuộc hành trình. Rất nhiều ngọn núi lửa lớn nhỏ khác nhau dường như đều đang kìm nén... Nham thạch nóng chảy, dung nham ở khắp mọi nơi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy nóng không chịu nổi. Nếu xét theo quan điểm của người thường, thì môi trường ở đây quá khắc nghiệt... Gọi nơi đây là địa ngục trần gian cũng không quá đáng. Núi lửa đen kịt, khói bụi đầy trời, phun ra dung nham đỏ rực, ai có thể nghĩ rằng nơi này vẫn có một quốc gia khoa học nghiên cứu về đại bác chứ?

"Đã lâu không có nhà thám hiểm nào quay lại. Ta đã đặc biệt dặn dò đầu bếp: Tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc ăn mừng!"

Nghe thấy tiệc ăn mừng, hứng thú của Artem cũng tăng lên. Chỉ có Anna vẫn nhìn chăm chú về núi lửa ở phía xa, trong mắt dường như có một bóng mờ.

...

Khách khứa dưới khán đài đã ngồi chật ních, những người đến từ Ủy ban xúc tiến đại bác và Hội nhà mạo hiểm cũng đã ngồi đầy phòng tiệc. Hội trưởng Barbicane giới thiệu nhóm ba người của Artem trong bầu không khí náo nhiệt. Trong phòng tiệc, tiếng vỗ tay vang lên như pháo rền, một bầu không khí hân hoan. Artem nhận ra một điểm đặc biệt: Ở đây hầu như không có một ai có thân thể trọn vẹn... Hoặc là không có tay chân, hoặc gắn cằm cao su hoặc mũi bạch kim.

Trong mắt Artem, Dalmir chẳng khác gì một kỳ tích... Anh ta vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.

"Mấy năm qua, Ủy ban xúc tiến đại bác chúng ta luôn lên kế hoạch tổ chức một sự kiện đại bác xứng đáng với tổ tiên! Mọi người đều biết, hoạt động núi lửa chính với quy mô lớn nhất trong lịch sử sắp diễn ra!"

"Núi lửa! Vạn tuế!" Sảnh tiệc lại náo nhiệt lên.

"Chúng ta phải dũng cảm bắn mình vào bầu trời cao, dùng mạng sống của mình để hoàn thành cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất thế giới này!"

"Trời cao! Vạn tuế!" Cả sảnh tiệc run rẩy lên, không có gì ngạc nhiên nếu nó sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Với dữ liệu quan sát định vị từ chuyến hành trình của Dalmir cho thấy, chúng ta đã hoàn tất việc theo dõi quỹ đạo của Bên Ngoài Bầu Trời. Ta vui mừng thông báo với mọi người rằng: Bây giờ chúng ta có thể dùng đại bác bắn mình lên Bên Ngoài Bầu Trời một cách chính xác mà không còn nghi ngờ gì nữa!"

Ngay lập tức, trong hội trường vang lên vô số lời cảm thán, rồi đột nhiên im ắng đến lạ thường. Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay, tiếng reo hò cổ vũ còn to hơn trước đó. Dù bây giờ tất cả đại bác trong phòng tiệc đều bắn ra đồng loạt, cũng không trấn áp được những con sóng cuồng loạn của mọi người.

Artem né tránh đám đông trong sảnh tiệc và đi đến bên cửa sổ. Anh thấy Anna đang nhìn chằm chằm vào ngọn núi lửa im lìm ở phía xa, bên cạnh là bình rượu sủi bọt mà họ mang từ Đồng Xuân đến.

"Anna..."

"Artem, anh khoan nói gì đã. Anh có thể đến đây một chút không?"

Artem đã vô số lần chứng kiến sự kiên trì phi thường của Anna trong suốt cuộc hành trình, nhưng giọng nói của cô lúc này lại giống như một tín hiệu cầu cứu... Hơi thở hổn hển yếu ớt dường như đang thể hiện sự níu kéo gì đó. Artem muốn ôm cô từ phía sau.

"Có chuyện gì vậy?"

"Đi lên bầu trời, có phải sẽ không bao giờ trở lại không..."

"Có lẽ vậy. Vì Bên Ngoài Bầu Trời sẽ không bao giờ còn Đại Bác Núi Lửa nữa."

"Artem..." Anna quay người lại, mặt đỏ bừng... Hình như cô đã khóc. Vào lúc đó, âm thanh của bữa tiệc đã biến mất... Cả thế giới đều im lặng.

"Tôi nhớ nhà rồi. Anh về nhà với tôi được không?"


(Còn tiếp)