Tôi Nghe Như Vậy:
Có thời kỳ Dược Vương Nghìn Tay Từ Bi đi du hành cảm hóa khắp các giới, cùng với Môn Đồ
Lúc bấy giờ, Lệnh Sứ Shuhu bỗng hỏi Dược Vương Nghìn Tay Từ Bi rằng: "Chúng sinh có bệnh có tật, chủng loài nào cũng khổ. Tất thảy đều là chúng sinh hữu tình, đều bị trói buộc bởi Sinh-Lão-Bệnh-Khổ, vậy điều gì là căn nguyên nỗi khổ đó?"
Dược Vương Nghìn Tay Từ Bi nói: "Sinh-Lão-Bệnh-Khổ, đều quy về cái chết. Cái khổ của kẻ Sinh, là nhìn thấy giới hạn cuộc đời. Cái khổ của kẻ Lão, là thấy tuổi già sẽ đến. Cái khổ của kẻ Bệnh, là cảm giác cận kề cái chết. Sở dĩ nói Sinh-Lão-Bệnh-Khổ, ý là tồn tại cái chết. Việc tồn tại cái chết, chính là căn nguyên của nỗi khổ."
Lệnh Sứ Shuhu liền chắp hai tay, nói: "Tất thảy đều là chúng sinh hữu tình, có ngày tận diệt, có sự luân hồi, làm sao để thoát khỏi Sinh-Lão-Bệnh-Khổ?"
Dược Vương Nghìn Tay Từ Bi nói với Lệnh Sứ Shuhu vừa hỏi: "Chúng sinh nào cũng vậy, bị trói buộc trong hình hài cơ thể, như kẻ tù nhân trong chiếc lồng, chịu ba hình phạt nặng. Ta nay trồng được cây thần trường thọ, giúp chúng sinh được giải thoát, sống không có giới hạn, tuổi già sẽ không đến, chết đi sẽ sống lại, thoát khỏi sự phiền não."
Lúc bấy giờ, Lệnh Sứ Shuhu liền chắp tay niệm: "Dược Vương Từ Bi, Cây Kiến Tạo sinh sôi. Môn đồ một lòng, cùng đến miền cực lạc."
"Dược Vương Từ Bi, Cây Kiến Tạo sinh sôi. Môn đồ một lòng, cùng đến miền cực lạc."
Khi ấy Môn Đồ
Dứt lời chắp tay niệm cầu, Môn Đồ