Khách quan mà nói, người như tôi là tiểu thuyết gia thuần túy nhất, chỉ muốn nhìn thấy gì thì viết nấy, viết tất cả những gì tôi thấy vào trong tiểu thuyết, chứ không vì kiếm sống mà bôn ba khắp nơi. Nếu không nể tình thân, tôi thực sự không muốn đến phụ giúp ở quán cà phê.
Những khách hàng đến hôm nay hầu hết là những cặp đôi trẻ, một đôi trong số họ có hơi kỳ lạ, chàng trai cứ nói mãi với cô gái về "lịch sử khởi nghiệp từ bàn tay trắng" của mình, kể lể rất lâu, vậy mà cô gái đó không hề tỏ vẻ chê bai. Tôi đứng trước quầy nghe rất lâu, đau lưng muốn chết đi được, vốn định tìm cảm hứng viết lách, nực cười, có tìm được gì đâu.
Đã hai lần liên tiếp đều do cô khách hàng nữ đó thanh toán, nhìn cách ăn mặc chắc là nữ giàu nam nghèo. Tuy nói bản chất của tình yêu là không chê nghèo thích giàu, nhưng câu chuyện khác biệt về gia cảnh này, nếu dùng làm chủ đề cho tiểu thuyết thì còn gì hay bằng. Một cô gái giàu có nhưng ngây thơ, một chàng lãng tử tình trường nghèo khổ nhưng đầy ý đồ, tình yêu bắt nguồn từ những lời dối trá.
"Cô đắm chìm trong mộng tưởng này, hoàn toàn bỏ qua sự giả dối đằng sau những giấc mơ đẹp dễ có được đó. Đây có thể là lần đầu tiên trong thanh xuân của mình, có một người sẵn lòng kiên nhẫn trò chuyện với cô, những ảo tưởng và khao khát về tình yêu, và sự ràng buộc của gia đình được dồn nén lại với nhau. Dù chỉ gặp hai lần trong quán cà phê, cô đã hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc mơ hồ tuyệt vời này, mặc dù bản thân cô không biết điều đó. Thậm chí cô không thèm nghi ngờ đây là một trò lừa đảo, bởi vì trong cuộc sống của cô từ trước đến nay, không ai có hứng thú lừa gạt cô, huống hồ gì lừa gạt mà còn tốn thời gian nữa chứ."
Cặp đôi đó đến quán cà phê lần thứ ba, chàng trai tên Bill mang theo tài liệu để cô gái đầu tư cổ phần. Cô gái tội nghiệp chưa từng thấy lòng người hiểm ác, không biết cách từ chối, đã bị chàng lãng tử đầy ý đồ bỡn cợt giữa những tiếng vỗ tay.
"Tài liệu đầu tư này liên tục đùa giỡn với sự xấu hổ của cô, nhắc cô rằng tình yêu mà cô đang mong đợi không bao giờ được vượt quá một giới hạn nhất định. Đối mặt với sự tán tỉnh không rõ nguyên do, đã sớm hình thành phản ứng căng thẳng tận gốc rễ, ngoài việc đỏ mặt và gật đầu ra, cô không thể từ chối bất cứ điều gì. Dù lớn lên trong hoàn cảnh tốt hơn người, nhưng cô chưa từng bao giờ mong đợi sự bao dung và nhân ái của xã hội."
Đã viết xong sườn của cuốn tiểu thuyết, dự tính tầm một hai tháng nữa sẽ hoàn thành bản thảo.
Người của Thiết Vệ đến báo Rãnh Nứt sẽ sớm ăn mòn vào Lằn Ranh, nhờ tôi báo cho chủ quán chuẩn bị di dời. Hơi đáng tiếc, vì dạo này tôi mới bắt đầu thích cuộc sống ở quán cà phê. Tôi thích cảm giác tập trung xay hạt cà phê, tận tậm pha chế nhưng chỉ tạo ra được một thứ nhão đắng, rất trớ trêu và đầy bất lực, giống như cuộc sống của hầu hết mọi người.
Cặp đôi đó đã gần một tuần không đến, có lẽ là do Sảnh Chờ không còn cho xe ra vào nữa. "Tình cảm là bi kịch" đây là điều ai cũng biết, cho nên hãy kết thúc cuốn sách mới bằng một bi kịch vậy.
Nhưng không ngờ cặp đôi đó hôm nay lại đến, không gọi cà phê, chỉ kêu một ly nước nóng. Cô gái đó đã khóc một trận, nói cha cô đã biết chuyện của họ nên cắt luôn nguồn trợ cấp kinh tế của cô, bây giờ thậm chí cả tiền ăn cơm cũng không có. Bill đưa cho cô một số tiền, kêu cô thuê khách sạn ở vài ngày rồi về nhận lỗi với cha. Anh chàng Bill này vừa nhìn là biết nhà nghề, không giống người mới, muốn câu cá nhưng luôn không đành lòng bỏ mồi.
Các cửa hàng xung quanh đều đã chuyển đi gần hết, sau khi dọn dẹp quán cà phê xong xuôi còn phải đến phòng quản lý bãi xe làm thủ tục hủy thuê chỗ. Không ngờ lại thấy tên Bill ở đó, anh ta đang khóc lóc kể lể với người ở phòng quản lý bãi xe, nói mình bị con gái của nhà đầu tư lừa hết tiền rồi, nhưng người của phòng quản lý nói rằng cô gái tên Lavonne đó chỉ là môi giới bất động sản, hoàn toàn không phải con gái của ông chủ nào hết. Hả? Có chuyện như vậy sao? Đời người thăng trầm đúng là thú vị, đặc sắc hơn nhiều so với tiểu thuyết.
Còn một thùng kẹo, bốn thùng nội thất ngoài trời chưa dọn đi. Mệt muốn xỉu luôn, ông cậu đúng là keo kiệt, sao không thuê người dọn đi, cứ muốn tự làm. Ôi, bản thảo của mình vẫn chưa đóng xong, nhưng hy vọng sẽ không bỏ sót thứ gì.