Nối tiếp đoạn trên: Chương này kể về việc sau khi rời khỏi núi tuyết, nhóm 3 người của Artem đã đến một vùng thảo nguyên có khí hậu ấm áp dễ chịu. Thảm thực vật ở đây tươi tốt, đất đai tơi xốp, nhưng vẫn nguy hiểm rập rình. Trên vùng đất màu mỡ này, họ đã gặp phải những con côn trùng khổng lồ chưa từng thấy...
Môi trường được trời ưu ái đã nuôi dưỡng các loài thực vật sinh trưởng chóng mặt. Lớp đất dưới chân giống như bước trên một tấm nệm êm ái. Artem cởi áo khoác ra, đi qua bãi cỏ đầy cỏ cao đến đầu gối. Một cơn gió thoảng qua người anh mang theo mùi cỏ xanh. Anh chưa bao giờ nghĩ, trên thế giới lại có một cơn gió nhẹ nhàng đến vậy.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Anna. Cô không từ chối.
Trong giây lát, Artem dường như nghe thấy trái tim mình thì thầm: "Ở lại đây đi, cứ sống với Anna ngay tại đây đi." Nhưng anh nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ ích kỉ trong khoảnh khắc này. Artem nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình. Cô gái này tin chắc rằng nếu đi cùng anh thì chắc chắn sẽ đến được điểm cuối của hành trình... Nếu mình cứ suy nghĩ ích kỷ như vậy, thì sẽ phụ lòng tin tưởng và giúp đỡ của cô ấy trên suốt chặng đường.
Không chờ ba người tận hưởng trọn vẹn sự yên tĩnh ngắn ngủi đó, một loạt âm thanh vo ve nhanh chóng vang lên từ trên bầu trời. Như thể những đầu kim nhỏ đang đâm thủng màng nhĩ, cảm giác đau nhói vì tiếng vo ve kỳ lạ xông lên đến não mọi người. Một con quái vật xẹt qua bầu trời như chim bay, nhưng lại vỗ đôi cánh bằng sợi trong suốt với tần suất vượt xa loài chim.
Dalmir vô thức bịt tai lại và nằm sấp xuống đất, miệng không ngừng khấn nguyện để thần thánh phương nào nghe thấy cũng không rõ... Kể từ sau lần trải nghiệm bị quái vật bắt đi, anh luôn là người đầu tiên có phản ứng trước nguy hiểm. Artem cố chịu đau, cúi người xuống để bảo vệ Anna. Anh nhận ra hình như anh đã nhìn thấy loài quái vật này ở đâu đó.
Vị khách không mời từ trên trời tiếp đất nhẹ nhàng, không còn vỗ cánh sợi nữa, đứng yên giống như một bức điêu khắc rùng rợn.
Đó là... con muỗi? Cuối cùng Artem đã tìm ra chút manh mối từ góc khuất nhất trong ký ức của mình. Anh từng đọc được mô tả về con quái vật trước mặt mình trong các tài liệu bách khoa toàn thư do thế giới cũ để lại.
Ở thời đại thế giới cũ, thế giới được phân chia theo nhịp điệu của bốn mùa. Muỗi là loài côn trùng hút máu xuất hiện vào mùa hè, nhưng kích thước của chúng cùng lắm chỉ to đến mức dùng đầu ngón tay là có thể giết chết chúng. Nhưng "con muỗi" trước mặt này đứng còn cao hơn họ, những sợi lông tơ trên các chi mảnh mai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Con muỗi khổng lồ dùng chiếc mỏ nhọn như kiếm đâm thủng mặt đất, như thể nó đang hút thứ gì đó, không để ý gì đến ba người đang lặng lẽ quan sát nó.
Dalmir đang nằm sấp trên mặt đất cảm nhận được một dòng chất lỏng đang chảy bên dưới lớp đất mềm. Bụng của con muỗi khổng lồ phồng lên nhanh chóng. Anh nén giọng nói đầy sợ hãi:
"Nhân lúc nó chưa phát hiện ra, chúng ta mau chạy trốn đi..."
"Ừm, cẩn thận."
Artem cố hết sức để kiềm chế hơi thở, và di chuyển chậm rãi giữa đám cỏ dài. Nhưng sinh vật kinh tởm kia dường như cực kỳ nhạy cảm với sự rung chuyển dù rất nhẹ của mặt đất... Trong nháy mắt, nó cảnh giác rút mỏ khỏi mặt đất, rồi vỗ cánh bay vọt lên. Tiếng vo ve the thé kèm theo cơn đau đầu tê tái lại ập đến. Artem lập tức rút thanh kiếm được Nữ hoàng của Thủ Đô Băng Giá tặng ra, và chuẩn bị tư thế.
"Artem, coi chừng! Nó đang đến."
Tiếng ồn tần số cao kéo dài thành tiếng kêu gào chói tai khi con quái vật tiến lại gần. Artem vung Kiếm Nước lên chặn cú đâm cực nhanh từ chiếc mỏ dài của con muỗi khổng lồ. Con quái vật này rất nhanh nhẹn trong không trung: Nó không chỉ có thể dừng trên không, mà còn thay đổi phương hướng nhanh như chớp. Con muỗi khổng lồ lùi lại một cách cảnh giác, rồi lại lao xuống, chuyển động nhanh đến nỗi khiến thân hình của nó mờ ảo như một cái bóng. Nhìn thấy Artem không thể tránh được nó, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng anh... Con muỗi khổng lồ bị trúng đạn bất ngờ và rơi xuống đất, tứ chi lộn ngược.
Artem quay đầu lại, chỉ thấy Dalmir đang cầm một khẩu súng kíp cổ trên tay, nòng súng đang bốc ra khói trắng.
"Tuyệt!" Dalmir phấn khích trước đòn tấn công chính xác của mình. Tuy nhiên, sự phấn khích của anh nhanh chóng chuyển sang sợ hãi khi con quái vật duỗi chân và trở mình.
Con muỗi khổng lồ ưỡn người lên, vẽ một đường bay rối mắt ngay trên đầu mọi người. Tiếng vỗ cánh dữ dội như báo trước cơn thịnh nộ của con quái vật trước mặt... Chiếc mỏ nhọn như kim của nó rung lên, như đang tập dượt cho đợt tập kích tiếp theo.
Bàn tay đang cầm kiếm của Artem khẽ run lên... Đây không phải là đòn tấn công có thể tránh được nhờ vào phản xạ nhanh nhẹn.
"Anna, mọi người mau chạy đi!"
"Nhưng mà, Artem... "
"Chạy? Tôi thấy không cần thiết."
Một giọng nói xa lạ nhưng đầy lực vang lên. Theo sau âm thanh đó là một ngọn giáo dài lao từ trên trời xuống, đâm xuyên qua cái bụng bán trong suốt của con muỗi khổng lồ, và đóng chặt nó xuống mặt đất như một khối thép.
Cuộc chiến kết thúc trong tích tắc. Artem thở ra một hơi dài... Họ đã được cứu.
Chủ nhân của giọng nói là một người đàn ông mặc một bộ trang phục kỳ lạ, oai phong lẫm liệt; Con thú cưỡi bên hông anh ta càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn... Đó là một con côn trùng có mặc giáp và hai chân sau phát triển, trên lưng có yên ngồi, kích thước của nó gần bằng con muỗi khổng lồ khiến họ phải chiến đấu chật vật kia.
Con thú cưỡi côn trùng lại nhảy vọt lên với động tác nhanh như chớp. Trong lúc bay lên và đáp xuống, chàng kỵ sĩ rút ngọn giáo của mình ra khỏi xác con quái vật, và dừng lại trước Artem... Mũi giáo dí vào tim nhà thám hiểm trẻ tuổi với độ chính xác đáng kinh ngạc.
Anh ta huýt sáo một cái, một đội kỵ sĩ trong trang phục tương tự xuất hiện giữa bãi cỏ dài.
Ba người đang định bày tỏ lòng biết ơn với các hiệp sĩ, nhưng chỉ nghe thấy của hiệp sĩ dẫn đầu thông báo:
"Những kẻ lạ xâm phạm vùng đất thánh [Đồng Xuân] của chúng ta... Các người đã bị bắt!"
(Còn tiếp)