Chị Xiao Lei, thấy được thư như thấy mặt nhau.
Bỏ nhà đi đã được hơn một tháng, em vẫn ổn, chị đừng lo.
Em từ nhỏ sức khỏe yếu kém, đã luôn khiến chị lo lắng. Chuyến này không từ mà biệt, chắc chắn không phải vì tìm cách "giải quyết" cuộc đời này hay là điều gì khác, chỉ muốn để chị được sống những tháng ngày thoải mái hơn thôi, không cần phải vất vả lo lắng cho em nữa.
Đôi chân bệnh tật này của em đã khiến cha và anh lao đao đến tận khi qua đời, đến nay lại liên lụy cả chị, hơn hai trăm năm nay, việc tìm thuốc thang cứu chữa vẫn không có kết quả gì. Ngoảnh đầu nghĩ lại, chỉ cảm thấy nỗi day dứt vô vàn.
Đến nay không cần phải lo lắng gì nữa, em đang làm thí nghiệm lâm sàng cho một kế hoạch cơ mật của Sở Đan Đỉnh.
Vị Đan Sĩ Trưởng của chúng em có nói với em, bọn họ đã rất khó khăn để được Lục Ngự phê chuẩn, cho họ sáng chế ra liệu pháp mới, nhằm giải quyết các căn bệnh mãn tính có thể giày vò bệnh nhân hàng trăm năm trên Xianzhou này.
Tuy nhiên, bọn họ cũng hứa rằng, trước khi việc nghiên cứu có được tiến triển, phải bảo đảm nghiêm ngặt việc phong tỏa thông tin liên quan, tuyệt đối không để cho bất cứ một thông tin nào lọt ra ngoài. Bởi vậy, bức thư này em cũng chỉ có thể tạm thời cất giữ trên người, chờ khi có cơ hội ra ngoài hoạt động tự do sẽ gửi cho chị sau.
Những liệu pháp điều trị này thực sự rất hữu hiệu. Em từng phải chống gậy mới có thể miễn cưỡng đi lại, nhưng bây giờ lại có thể bước đi như bay. Thậm chí đến cả những Đan Sĩ kia cũng trầm trồ kinh ngạc với sự trưởng thành của em, còn nói đó là "kỳ tích có một không hai".
Nói ra thì, bọn họ dùng dược liệu có phần kỳ lạ. Em có hỏi Đan Sĩ Trưởng dược liệu này là gì, Đan Sĩ Trưởng cười nói: "Đây là ân điển của Dược Vương Từ Bi", em không hiểu, Đan Sĩ Trưởng cũng không có ý định giải thích thêm.
Dù sao thì thuốc này vẫn có hiệu lực.Tuy nhiên, điều này cũng có cái giá của nó, mỗi lần uống chỗ đan dược đó vào người, em đều cảm thấy đau đớn đến thấu xương, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo.
Thôi không nói với chị những điều không vui vẻ này nữa. Nói đến chuyện vui thực tế hơn đi: Sở Đan Đỉnh sẽ trả cho em một khoản thù lao lớn sau khi kết thúc chương trình thí nghiệm lâm sàng này.
Đến khi ấy, em không những có được một cơ thể khỏe mạnh, mà còn có một khoản tiền kha khá, vậy là có thể mua cho chúng ta một căn nhà ở vị trí tốt rồi.
Tốt nhất mua ở trong thành phố lớn, mua ở khu vực cảng, chuyên dùng để tiếp đón khách du lịch ấy. Đến lúc đó, chị cũng không cần lo lắng vất vả nữa, gia đình ta có tiền rồi! Em sẽ thuê một vài nhân viên, cùng mở rộng kinh doanh, chị chỉ việc ở trong thành phố làm việc gì muốn làm là được. Đây là điều mà chị đáng được hưởng.
Mong đến ngày chúng ta được sum họp.