*Quyển 6 cuối cùng được viết bằng phông chữ thanh mảnh ngay ngắn, hình như là phần mới được đóng vào sách sau này.*
Chủ nhân của nhà hàng nhìn ra sự khó xử của 4 nghệ sĩ. Ông ấy vuốt vuốt râu và nhanh chóng nghĩ ra cách giải vây:
"Không đem theo tiền cũng không sao. Chỉ cần góp cho chúng tôi tiết mục biểu diễn đặc sắc là có thể ăn một bữa no nê!"
Sau khi bốn người bạn nghe xong, thì đồng loạt nhận ra một chuyện: Đây không phải là cơ hội tốt để gây dựng tiếng tăm sao?
Thế là bốn người bạn lập tức đồng ý với lời đề nghị của chủ nhà hàng.
Khách khứa trong nhà hàng đều dừng đũa, cùng nhau hướng về bốn con vật nhỏ ở giữa nhà hàng, hồi hộp chờ đợi màn biểu diễn.
Thế rồi, bốn con vật đứng ngay ngắn trên "sân khấu".
Thế nhưng nơi này không có đàn, cũng không có trống, thì phải biểu diễn thế nào đây?
Một lúc sau, lão mèo đen thông minh nhất đã nghĩ ra cách. Nó đằng hắng vài tiếng rồi mở miệng trước:
"Meo meo meo! Nghe cho kỹ này! Băng giá ập đến không chỗ trốn!"
"Bụng đói cồn cào loạn nháo nhào! Ăn no đọc rap tặng hồi báo!"
Ba con vật còn lại lập tức hiểu ý của lão mèo... con lừa già gõ móng vào sàn, con chó săn già và con gà trống già cũng dùng miệng và cổ họng của mình để bắt chước âm thanh của trống và chũm chọe, tạo ra giai điệu nhịp nhàng.
Mọi người có mặt đều sửng sốt: họ chưa bao giờ nghe thể loại âm nhạc này, nhưng bị thu hút sâu sắc bởi nhịp điệu sôi động.
Chủ nhà hàng cũng rất xúc động, bưng đồ ăn thức uống lên cho các nghệ sĩ tài năng như đã hứa.
Sau đó, danh tiếng của bốn người bạn già vang khắp Belobog;
Chúng còn được Đấng Bảo Vệ Tối Cao mời đến Nhà Hát Hoàng Kim biểu diễn "Rap" cho mọi người.
Kể từ đó, bốn nhạc sĩ cuối cùng đã hoàn thành ước mơ âm nhạc của chúng ở Belobog và sống một cuộc sống hạnh phúc. Và nghệ thuật gọi là "rap" này cũng được lưu truyền cho đến ngày nay, được hát rộng rãi trong từng hộ gia đình ở Thành Phố Ngầm.